Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu, nhìn anh.
Trong phòng, chỉ có một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mờ mịt tản ra, ánh mắt anh không có chút tức giận, ngược lại còn ra vẻ cực kỳ thân thiết.
Tên này.. Chẳng lẽ bị cô làm lạnh đến nỗi ngu rồi sao?!
Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, đột nhiên ý thức được chuyện này có chút ái muội.
Trách không được, anh tình nguyện giúp cô làm ấm chân, ôm anh như vậy, anh mới là người được lợi.
Tự bản thân mình chủ động yêu thương anh !
Nhận thấy điều này, cô lập tức rút chân ra, sau đó như một con cá, xoay người đi chỗ khác.
Vừa xoay người chưa được một thước, anh lại duỗi tay ra, lầm nữa ôm chặt eo cô, kéo đến ngực mình.
"anh làm gì vậy, mau buông tôi ra!"
Lãnh Tiểu Dã giãy giụa.
Nhâc chân kẹp lấy đôi chân lạnh như băng của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương càng xiết chặt eo cô.
"Nếu em dám cử động nữa..., tôi sẽ không quân tâm bất cứ cái gì, trực tiếp muốn em!"
Giọng nói anh vô cùng mờ ám, hô hấp đã ồ ồ rõ ràng.
Chiếc khăn tắm quấn quanh người cô đã sớm bị bung ra, trên người chỉ còn lại một lớp áo ngủ mỏng manh.
Ôm cô đã kích thích như vậy, huống chi cô còn vặn vẹo giãy giua.
anh không nói gì, nhưng cô rõ ràng cảm thấy, thân thể anh bắt đầu rục rịch.
Lãnh Tiểu Dã không dám cứ động nữa, ngoài miệng vẫn không chịu thua.
"Nếu đêm nay, anh dám động vào tôi... Tôi liền thiến anh."
"Vậy thì em ngoan ngoãn nằm yên đi !"
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay trái lên, nắm lấy tay cô.
"Đem tay anh đi chỗ khác." cô gầm nhẹ.
"Tôi chỉ giúp em sưởi ấm thôi." Giọng nói anh có chút không vui.
Nha đầu chết tiệt, không có chút lương tâm, rõ ràng anh chỉ muốn giúp cô sưởi ấm, cô lại còn khôngvui.
"Cái tay khác!"
Tay khác?!
Hoàng Phủ Diệu Dương giật mình, lập tức chú ý tới tay phải, lúc này, anh mới thấy tay mình đặt lên ngực cô.
Dưới lòng bàn tay, một quả nho nhỏ vốn mềm yêu, giờ đã cứng rắn, cách một tầng lớp mỏng, nhẹnhàng chỉa thẳng vào đầu ngón tay anh.
anh dương môi, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng bừng lên, giùng giằng kháng cự.
Hoàng Phủ Diệu Dương không tiếp tục đùa cô nữa, dời bàn tay đi, đặt lòng bàn tay ấm áp trên bụng cô.
"Chỉ cần em không lộn xộn, tôi cam đoan, đêm nay sẽ không đụng tới em!"
Lãnh Tiểu Dã không tiếp tục động đậy, nhắm mắt nghỉ ngơi, muốn chờ đến khi anh say giấc, cô sẽ trộm quần áo của anh trốn đi.
Tay của đàn ông thật ấm áp, cơ thể cũng vậy, nhất là khi lưng cô dán chặt vào ngực anh, càng ấm hơn như lò sưởi, không ngừng truyền nhiệt vào người cô.
Cơn đau dưới bụng đã tan biến đi, hai tay hai chân đều được anh sưởi ấm.
Bất tri bất giác, cô ngủ thiếp đi.
Lần đầu tiên Lãnh Tiểu Dã không bị mất ngủ khi đến ngày.
Hoàng Phủ Diệu Dương cũng đoán được, nhất định, nửa đêm, cô sẽ tìm cách trốn thoát.
Vốn nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trong lòng anh lúc nào cũng đề phòng.
không ngờ, anh lại mất ngủ, mỗi ngày bá tước đại nhân chỉ cần ngủ bốn tiếng, thế nhưng, rất nhanh sau đó, anh cũng chìm vào giấc ngủ.
Hai người đều nhắm mắt, ánh đèn mập mờ chiếu xuống mặt hai người, có vẻ mọi thứ đều rất yên ổn.
Mãi đến khi bình mình thức dậy, mặt trời ngoi lên tận giữa trời, đã đến lúc toàn bộ du khách tỉnh lại.
Lãnh Tiểu Dã khẽ "ừm" một tiếng, rồi mở to mắt.