Người này quá lỗ mãng rồi, chẳng lẽ không biết, lầu 9 là nơi không nên tới.
cô đã biết những người cận vệ này của Hoàng Phủ Diệu Dương bụng dạ vô cùng nham hiểm.
Lần này, coi như Trần Tư Viễn gặp may, trong tay những người cận vệ này không hề có súng, nếu không, Trần Tư Viễn đã sớm đi chầu ông bà rồi.
Trần Tư Viễn đi lên, chỉ vì muốn cứu người, mà lại bị bắt xin lỗi thế này, anh ta không phục tí nào.
Nhưng vẫn vươn tay chỉnh sửa quần áo, khẽ khom người trước Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Bá tước tiên sinh, thực xin lỗi."
Mặc dù là xin lỗi, nhưng trong giọng nói lại không có được bao nhiều áy náy.
Tầm mắt Hoàng Phủ Diệu Dương đảo qua Trần Tư Viễn, rồi lại rơi lên bọn cận vệ nằm trên mặt đất của mình.
Cảm nhận được sự tức giận trong mắt anh, vài người cận vệ rũ mặt, câm như hến, không dám nói mộtchữ.
Vài người cạnh mình không thể đánh lại một người, lần này khiến bá tước tiên sinh có thể tức giận đến như vậy, bọn họ cũng cảm thấy hổ thẹn.
"Được rồi, mọi người đều là người một nhà, bá tước tiên sinh chắc sẽ không để bụng đâu." Lãnh Tiểu Dã cười vẫy tay, sau đó quay mặt lại nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Đúng không... A Dương?"
Từ Diệu Dương, đến A Dương!
Giọng nói của cô lại có chút thân mật.
Trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương vô cùng thích thú với hai chữ "A Dương" này, vẻ mặt dịu dàng hơn một chút, "Chúng ta tiếp tục chứ?"
Lãnh Tiểu Dã thoáng nhìn chiếc đồng hồ, "Muộn quá rồi, tôi cảm thấy hơi mệt, ngày mai chúng ta sẽtiếp tục vậy."