Đưa tay tới, đem cô trốn ở trên đầu chăn đẩy ra, Hoàng Phủ Diệu Dương lại một lần nữa đem cô kéo đến trong lòng.
"Tiểu Dã, em biết không? Từ sau khi gặp được em, anh cảm thấy sinh mạng của anh có một ít ý nghĩa đặc biệt, anh không hề còn một mình, cái loại cảm giác này, quá cực kì tốt."
Phía trước gặp được cô , cuộc đời của anh chính là học tập, công tác, chinh phục, dựng đứng địch nhân tiêu diệt nó...
anh cho tới bây giờ không để cho mình nhàn rỗi, luôn làm cho mình vội vã một chút bận rộn một chút, cũng là bởi vì sợ hãi một khi ngừng lại, trong lòng lại có cái cảm giác cô độc này.
Sau khi gặp được cô , thời điểm khi anh không cần làm việc, cũng sẽ không cảm thấy cô độc.
Bởi vì trong lòng có vướng bận, nghĩ đến trên thế giới này, có một người là thuộc loại chiếm hữu của anh, sẽ kìm lòng không được giơ lên khóe môi, giống như cả người ấm áp theo trong đáy lòng.
"Đứa ngốc!" Lãnh Tiểu Dã đưa tay nắm ở bàn tay anh, "Thế thì phải yêu em hơn đấy!"
anh là như thế, cô làm sao không phải giống nhau.
Lớn như vậy, cô trừ bỏ hướng cha mẹ thỏa hiệp qua một lần, không có đi tham gia quân ngũ ở ngoài.
cô chưa từng có trước bất kỳ ai thỏa hiệp qua, chỉ duy nhất một Hoàng Phủ Diệu Dương này.
Vì anh, cô biết rõ về sau sẽ có thật nhiều đau khổ, nhưng vẫn là ngoan cố đứng ở bên người anh.
Vì người nam nhân này, cô luôn luôn yêu tự do,lại chủ động lưu lại.
Đây không phải là yêu thì là cái gì?!
Hoặc là, cô sớm đã yêu anh, chẳng qua, chính mình vẫn liên tục ngây ngốc không có ý thức đến.
Tên hỗn đản này, sớm đã ở trong lòng cô bất tri bất giác khoác lên gông xiềng.
Nắm chặt bàn tay anh, cô cũng không có lập tức nói ra cái chữ yêu kia.
Ngay lễ Noel, cô liền đem cái này trở thành lễ vật tốt nhất đưa cho anh đi!
"Hoàng Phủ Diệu Dương, ngày mai lúc anh đi, nhớ đánh thức em!"
cô nắm tay anh nói.
"không cần."
"Em muốn!"
"Vậy... Được rồi."
...
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng Phủ Diệu Dương giống như đêm qua anh đáp ứng vậy, mặc dù không nhẫn tâm, hay là thời điểm trước khi anh đangchuẩn bị rời đi , đánh thức Lãnh Tiểu Dã đang ngủ say.
"anh phải đi."
Nghe được bốn chữ này, vốn dĩ còn có chút hỗn độn Lãnh Tiểu Dã lập tức liền ngồi thẳng người, "5 phút, anh trước đi xuống lầu chờ em, em lập tức xuống!"
Đứng lên chuẩn bị rời giường, khoác lên áo ngủ, cô bước nhanh tới hướng toilet.
"Tiểu Dã!" Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, "Em... Rốt cuộc muốn làm gì?"
Lãnh Tiểu Dã hàm chứa bàn chải đánh răng theo trong toilet tìm hiểu mặt, hướng anh vẫy vẫy tay, "Chớ để ý, xuống lầu chờ em, 5 phút, nhiều nhất 5 phút, em khẳng định xuống!"
không biết cô rốt cuộc muốn làm gì, Hoàng Phủ Diệu Dương xem đồng hồ, đứng dậy đi ra phòng ngủ xuống lầu.
"Tướng quân!" Trợ lý lập tức đi tới, "Có thể đi được chưa?"
"Đợi nữa 5 phút." Hoàng Phủ Diệu Dương đáp.
" Được." Trợ lý nhẹ khẽ gật đầu, "Tôi đi kiểm tra xe một chút."
Ông quản gia đi tới, đem nón tướng quân đưa đến trên tay Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Chiếu cố thật tốt Tiểu Dã, nếu có tình huống ứng phó không được, gọi điện thoại cho tôi."
" Dạ, bá tước tiên sinh."
...
Thời điểm Hoàng Phủ Diệu Dương đem những việc cần giao phó lúc trước nói lại một lần, trên lầu thang rốt cục vang lên tiếng bước chân.
Lãnh Tiểu Dã đặng đặng đặng từ trên lầu chạy xuống, thở hào hển đứng ở trước mặt anh.
Giúp anh chỉnh sửa một chút quân trang trên người, lại cầm lấy nón lính trên tay anh mang đến trên đầu anh, cẩn thận giúp ang đem tóc tai sửa sang lại.
"OK, hiện tại chúng ta có thể đi!"
"đi chỗ nào?" Hoàng Phủ Diệu Dương có chút không hiểu nhìn Lãnh Tiểu Dã trước mặt.