Hứa Hạ bị lừa mà chẳng hay biết gì, cười nói: "Vậy à, thế tôi cũng không ép nữa."
Hứa Hạ còn ở đây, Hoàng Phủ Diệu Dương không tiện tức giận, chỉ không vui liếc nhìn lão quản gia mộtcái, rồi lại nhìn Lãnh Tiểu Dã một lát, mới nhấc chân rời đi.
Hứa Hạ lập tức đứng dậy đưa tiễn, lão quản gia cố ý ở lại phía sau, khom người trước Lãnh Tiểu Dã.
"Phiền cô một chút rồi."
Do dự một lát, cuối cùng, Lãnh Tiểu Dã đành đi theo sau, tiễn hai người ra khỏi cửa.
Hoàng Phủ Diệu Dương dừng chân ở bậc thang, xoay mặt nhìn cô, "Tiểu thư Tiểu Dã, có thể phiền côđưa tôi đi một chút được không, tôi quên đường mất rồi!"
Thực ra, Lãnh Tiểu Dã vốn định đưa anh đi.
Nhớ lại chén trà mặn, và một câu "xin lỗi" kia của anh, cô cũng có chút mềm lòng.
cô vốn định lấy cớ tiễn anh, nói chuyện rõ với anh, nhưng nghe câu nói kia, cô lập tức nổi giận.
Coi mình là ông nội người ta sao, nghĩ cô không có cách từ chối?
cô ghét nhất bị người khác dạy đời, sắp xếp, tự động sinh ra tâm lý phản nghịch.
"Tôi còn bản thiết kế nữa, không rảnh!"
Xoay người, cô đi vào trong.
"Thực xin lỗi, Hoàng Phủ tiên sinh!" Hứa Hạ giật mình, vội vàng xin lỗi anh, "Nha đầu này bị tôi chiều hư rồi, không lễ phép chút nào cả, tôi đưa cậu đi được không?"
Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày đứng dưới bậc, kìm nén cơn giận, "không cần đâu."
"Bà Hứa, hôm nay đã làm phiền bà rồi!" Quản gia vội vàng đi lên hòa giải, "Chúng tôi tìm một chút, nhất định sẽ ra được thôi mà, nếu bà không ngại, ngày khác chúng tôi lại tới thăm."
Hứa Hạ gật đầu cười, "Được, lúc nào tôi cũng hoan nghênh, hai vị đi đường cẩn thận."
"Tạm biệt." Quản gia khom người trước mặt bà, đi tới vỗ nhẹ tay Hoàng Phủ Diệu Dương, "Bá tước tiên sinh, chúng ta phải đi rồi."