anh nghĩ nghĩ, rồi nghiêm túc nói, "Chỉ cần em không đi, tôi có thể tha thứ mọi việc em đã làm với tôi."
Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ cười cười, vòng vo một vòng, lại quay lại cục diện ban đầu.
Xem ra, cô đành phải dùng cách thức cô không thích để giải quyết rôi.
Vươn tay cầm lấy khẩu súng nằm trên đât, cô cười khổ, nhắm súng vào ngay mi tâm anh, "Thực xin lỗi, tôi không thể đáp ứng anh."
Nhìn khẩu súng kia nhắm vào mình, ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lộ ra sự thất vọng, "Tiểu Dã, tôi rất thất vọng."
"Tôi cũng không muốn, nhưng vì anh ép tôi, sao không chịu thả tôi đi?"
"Vì sao em nhất định phải đi?"
"Bởi vì tôi không muốn làm sủng vật của người khác."
"Tôi không lấy em làm sủng vật, tôi muốn kết hôn với em."
"Hoàng Phủ Diệu Dương, anh không hiểu sao, anh có biết ý nghĩa của kết hôn không?"
"Em và tôi, cùng nhau sinh hoạt, vĩnh viễn ở chung một chỗ."
Lãnh Tiểu Dã nghe vậy, liền ngẩn ra.
"Nhưng anh yêu tôi sao?"
Hoàng Phủ Diệu Dương nghe xong, cũng sững sờ.
yêu?
Vấn đề này anh không hề nghĩ tới.
anh chừa từng yêu người nào, cũng không hề được người khác yêu, nên yêu là cái gì, anh cũng khôngrõ lắm.
"Tôi không biêt." anh thành thực nói.
Lãnh Tiểu Dã lắc đầu, "Điều kiện tiên quyết của hôn nhân chính là hai người ở cùng nhau, yêu nhau, anh đã hiểu chưa, giống như cha mẹ anh vậy..."
Chỉ sổ thông minh cao như vậy, sao tình cảm lại thấy thế?
"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau." Hoàng Phủ Diệu Dương yếu ớt nói nhỏ một tiếng, tầm mắt dừng trên mặt cô, "Cái gì gọi là yêu?"
"Ách..." Lãnh Tiểu Dã nhìn mắt anh có chút u ám, nhanh chóng hỏi, cô nâng tay nắm tóc, nghiêm túc nghĩ, "Thực ra, tôi giải thích không được tốt lắm, Nhưng, nếu nam nữ yêu nhau chân chính, nhất định sẽ vì đối phương mà lo lắn, vì đối phường mà hi sinh, sẽ đứng ở góc độ đối phương để suy nghĩ vấn đề nào đó... Tóm lại, chúng ta không giống vây."
Hoàng Phủ Diệu Dương cau may, "Vậy... Vì em không thể yêu tôi?"
Lãnh Tiểu Dã không nói gì, hỏi ông trời, đứa trẻ này là người Trái Đất sao?
cô đã nói rõ ràng như vậy, mà sao anh vẫn không thể hiểu được chứ?!
"Quên đi, có nói anh cũng không hiểu..." Lãnh Tiểu dã dùng súng nhắm vào đầu anh, từ từ đứng dậy, sau hướng cánh cửa sau lưng anh, dương cằm tự đắc, "Mở cửa ra, nhảy xuống!"
Phía dưới là biển rộng mênh mông, hiện tại độ cao máy bay cũng không cao lứm, nhảy xuống cũng không chết, đằng sau còn có rất nhiều người của anh, nhiều lắm nhảy xuống biển tắm một cái sẽ tỉnh táo một, chứ không hề xảy ra chuyện gì.
"Nếu tôi không nhảy?" Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chăm chú vào cô hỏi.
Lãnh Tiểu dã nhún vai một cái, "Hoàng Phủ Diệu Dương, nếu anh đã cố chấp như vậy, tôi đây đành phải nổ súng thôi!"
anh nhíu mày một cái, đột nhiên vươn tay ra, kéo cô vào lòng, "Hoặc là yêu tôi, hoặc là nổ súng!"
"anh cho rằng tôi không dám sao?" Lãnh Tiểu Dã nhíu mày hỏi lại.
anh không đáp, chỉ gục đầu xuống, hôn lên môi cô.
"Này..."