Mục lục
Chiến Thần Cuồng Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1311:

Tần Vũ Phong gật gật đầu, thở ra một hơi, nói: “Không sai, võ quán này chính là võ quán cuối cùng, đến cái tiếp theo, có lẽ sẽ gặp được cái người gọi là ông Tanaka rồi!” Nhạc Linh Linh gắt gao siết chặt nắm tay, giống như là có chút căng thẳng.

Vẻ mặt Tần Vũ Phong lại hiện lên vẻ không sao cả.

Dù sao thì, một nhóm người Đông Hoàng này, từ đầu cho đến giờ, vẫn chưa xuất hiện người có thể khiến cho Tần Vũ Phong cảm thấy căng thẳng.

Tần Vũ Phong đẩy cánh cửa của võ quán ra, hai tên đệ tử gác đêm tiến lên phía trước, giận dữ nhìn Tần Vũ Phong: “Ê, mấy người đang muốn làm gì vậy hả?”

“Chỉ có hai người?” Tần Vũ Phong hơi ngạc nhiên mà nhíu máy, sau đó dứt khoát chém ra hai đạo kiếm khí, thành thục chặt đứt cánh tay của người, sau đó quay sang nhe răng cười với hai người một cái.

“Người Đại Hạ, cấm mấy người luyện Sơn Hà Quyền”

Chẳng qua là, lời này đã được định trước là sẽ không có ai đáp lại, bởi vì hai người Đông Hoàng vừa mới bị Tần

Vũ Phong chặt đứt cánh tay đã nhanh chóng rơi vào hôn mê. Tần Vũ Phong nhún vai, lẩm bẩm một câu không đánh, sau đó tiếp tục đi sâu vào bên trong võ quán Tanaka.

Võ quán Tanaka này có quy mô nhỏ hơn so với mấy cái chi nhánh kia của võ quán Tanaka mà trước đó bọn họ đã đi vào, đến ngay cả Diễn Võ Đường cũng kém hơn các võ quán khác một cỡ.

Tần Vũ Phong dễ như trở bàn tay tiêu hủy được bí tịch Sơn Hà Quyền, sau đó chặt đứt hết tất cả mọi khả năng để các võ giả ở đây tu luyện Sơn Hà Quyền.

Tần Vũ Phong dẫn theo đám người Nhạc Linh Linh rời khỏi võ quán Tanaka thứ mười bảy này.

Tiếp sau đó, chính là võ quán cuối cùng rồi.

Cũng chính là nơi ở của ông Tanaka, người nằm giữ toàn bộ cuốn Vương Đạo Sát Quyền trong tay.

Nhạc Linh Linh có hơi lo lắng, nhắm mắt đi theo phía sau Tần Vũ Phong, nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Tần Vũ Phong, người Đông Hoàng luyện Vương Đạo Sát Quyền ấy, có phải sẽ vô cùng lợi hại không? Anh có nắm chắc không đấy?”

Tần Vũ Phong khẽ cười, liếc Nhạc Linh Linh một cái, nói: “Đây là muốn tăng khí thế của người khác lên, giảm khí thế của mình xuống à?”

Hai má Nhạc Linh Linh phồng lên, đôi mắt trừng to: “Tần Vũ Phong! Anh đừng có mà chê bai lòng tốt của người khác được không hả? Tôi… Tôi đang quan tâm anh đấy!”

Tần Vũ Phong cười cười, không nói gì.

“Được rồi, hiện giờ cô có lo lắng thì cũng không có ích gì nữa rồi, hết thảy, đều phải gặp được ông Tanaka đó.

“ Tần Vũ Phong lên tiếng nói.

Nhạc Linh Linh gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, nhưng đôi mi thanh tú lại nhăn lại thành một đường.

Những người khác của Đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ cũng khá căng thẳng.

Tần Vũ Phong nhạy bén cảm nhận được sự căng thẳng của những người này, lại không nói thêm gì nhiều. Dù sao thì có vài chuyện, cho dù có an ủi thì cũng không có ích gì.

Huống chi, Tần Vũ Phong cũng không phải là một người biết cách an ủi người khác.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là… Tần Vũ Phong có thể khẳng định, chuyện mà những người này đang lo lắng chắc chắn sẽ không xảy ra.

Anh ngược lại lại muốn nhìn thử xem, người Đông Hoàng có thể luyện Vương Đạo Sát Quyền đến trình độ nào! Mà đệ tử Saemon ở bên cạnh đang dẫn đường cho bọn họ sớm đã không dám nói gì rồi.

Chỉ biết cúi thấp đầu, buồn bực đi về phía trước.

Cuối cùng, đệ tử Saemon dừng lại trước cửa võ quán Tanaka, đây chính là võ quán chính của võ quán Tanaka.

Đệ tử Saemon nơm nớp lo sợ, cúi thấp đầu mà đứng trước cửa lớn của võ quán Tanaka, nói: “Ngài, ngài Tần Vũ Phong… Đây, đây chính là võ quán chính của võ quán Tanaka, vậy… vậy tôi đi trước đây…

Tần Vũ Phong cau mày, hừ rồi cười một tiếng: “Gấp cái gì? Chúng tôi không quen với đường sá ở địa bàn của người Đông Hoàng, cậu đợi một lát còn dẫn chúng tôi trở về nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK