Chương 322
Nghe thấy câu nói đó, Tân Vũ Phong mặt liền biến sắc, lập tức hỏi: “Quách Ly, em biết chân tướng của câu chuyện không?”
“Vâng!”
Quách Ly gật đầu: “Sáng sớm ngày hôm qua, anh em đột nhiên nhận được điện thoại của Lăng Ngụy, nói chị Kỳ Hoa bị trói đi! vì để cứu chị Kỳ Hoa, anh của em chỉ có thể chạy tới địa điểm mà hắn ta chỉ định, ai ngờ lại ngã lầu bỏ mạng!”
“Em lập tức báo cảnh sát, nhưng lính tuần lại nói, là do anh trai em muốn cưỡng bức chị Kỳ Hoa, vì sợ tội nên nhảy lầu tự sát, điều này sao có thể chứ?”
“Ngay vừa nãy thôi, nhà họ Lăng đã cử chó săn đến, đột nhiên cầm một tờ giấy nợ, nói anh trai em thiểu bọn họ sáu mươi tỷ cưỡng ép đòi lấy đi giấy tờ bất động sản của biệt thự!”
“Đây rõ ràng cho thấy âm mưu của Lăng Ngụy ! Hắn hại chết anh trai em, còn mưu đồ tài sản của nhà họ Quách em!”
Nghe xong lời nói này, sắc mặt Tần Vũ Phong u ám như mực.
Nhưng ở sâu trong ánh mắt, đã có dòng chảy ngầm bắt đầu hành động.
Cứ là người thân quen của Tần Vũ Phong, đều biết mỗi khi anh lộ ra cái biểu cảm này, chính là động đến ngọn lửa trong lòng anh, tuyệt đối sẽ có người phải gặp xui xẻo!
“Nhà họ Lăng được lắm!”
“Xem mạng người như cỏ rác, lừa gạt chiếm đoạt, lẽ nào trong mắt không còn có luật pháp sao?”
Trong giọng nói của Tần Vũ Phong, sát khí ngập trời, Nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt xuống tới điểm đóng băng, mặt đất tựa như bao phủ một tầng sương lạnh.
Những tên côn đồ kia tất cả đều phát run lẩy bẩy hỏi: “Đại ca, có thể thả cho bọn em đi được chưa? Tần Vũ Phong lạnh lùng liếc mắt chúng một cái.
“Cút đi!”.
Nghe được câu nói này, mười mấy tên côn đồ như nhặt được vàng, có cho tiền cũng không dám chậm trễ, sợ hãi chuồn mất.
Chỉ trong chốc lát, bên trong biệt thự lớn như vậy, chỉ còn lại có ba người Tần Vũ Phong, Lâm Kiều Như Quách Ly. Đột nhiên, Tần Vũ Phong xoay người, đi tới trước thi thể dưới đất kia, chậm rãi lật tấm vải trắng.
Quách Thường Lân là nhảy lầu mà chết! Cho nên chết rất thê thảm, bộ mặt hoàn toàn thay đổi, máu và thịt không rõ. Người thường nếu thấy, sợ rằng sẽ mơ ác mộng liên tục một tháng. Nhưng mà, Tân Vũ Phong không có bất cứ ý nghĩ ghét bỏ nào, trái lại anh cởi quần áo của mình ra, đắp lên thi thể kia.
Suy nghĩ của anh, dường như muốn bay tới chiến trường biên giới phía Bắc, hồi tưởng lại những năm tháng dài chót vót chiến tranh lan tràn.
“Không có quân phục, cùng đồng đội mặc chung quân phục!”. “Thường Lân, tôi với cậu cùng nhau gia nhập đội cảm tử biên giới phía Bắc, kề vai chiến đấu, sống chết có nhau!”
Như bộ phim chiến tranh, cậu từng vị tối mà đỡ đạn của quân địch, nếu có kiếp sau, chúng ta tiếp tục làm anh em nhé!” “Cậu an tâm nhắm mắt…”
“Vợ của cậu, tôi thay cậu đi cứu!” “Em gái của cậu, tôi thay cậu bảo vệ!” “Máu của cậu, tôi thay cậu bảo thù!”. Tần Vũ Phong mắt rưng rưng, trong lòng âm thầm lập lời thề.
Ngay sau đó, anh lại xoay người, xoa đầu Quách Ly: “Quách Ly, Thường Lân mất rồi, từ nay về sau, anh chính là anh trai của em, anh sẽ không để em phải chịu oan ức dù chỉ một chút!”
“Huhuhu..” Quách Ly sả vào lòng của anh, khóc thút thít dáng vẻ yêu kiều như hoa lệ dính mưa, nước mắt làm ướt bờ vai của anh.
“Anh Phong, anh dẫn em đi theo nhé…nhà họ Lăng này thật là đáng sợ, chúng ta đầu không lại bọn họ đâu! Anh trai em đã bị hại đã chết, em không muốn anh…lại có chuyện gì không hay xảy ra!”
Cũng không phải là cô không muốn thay Quách Thường Lân báo thù, mà là thể lực của nhà họ Lăng, quá mức kinh khủng.
Ở góc nhìn của Quách Ly, Tân Vũ Phong chỉ là chiến hữu của anh trai mình, đơn thương độc mã, lẻ loi một mình, làm sao có thể chống đỡ được nhà quan chức nhiều năm của Thạch Trì cơ chứ?
Nếu như cứng chọi với cứng, chỉ mang đến cho mình tai ương ngập đầu thôi.