Chương 1635
Sau khi nói cười xong, sự chú ý của ba người lại dời sang xung quanh.
Phải nói chỉ có hai người Tân Vũ Phong và Quách Thành để ý xung quanh thì hợp lý hơn.
Công Tôn Vũ đã thấy rất nhiều cảnh tượng như vậy nên không có gì bất ngờ.
Nhưng đối với Tân Vũ Phong thật ra vẫn là mới mẻ.
Dù sao cũng là Ẩn Môn Môn Phái, mặc dù Tân Vũ Phong lăn lộn ở trong đó nhưng cũng không thể thoát khỏi thân phận người trần tục, nên anh thấy rất mới mẻ.
Ở đây đã tụ tập mấy trăm võ giả, Tân Vũ Phong chậm rãi đảo mắt nhìn xem. Cao thủ Tông Sư có ở khắp nơi, võ giả Ám Kình giống như bị nhấn chìm.
Các cường giả đều đến từ các môn phái khác nhau.
Các cao thủ đều xuất hiện, thỉnh thoảng vang lên từng tiếng hô vang.
“Đây là Tiêu Khánh của Vân Đỉnh Tông!”
“Ô Trà của Thiên Sơn Tông. . “
“Thư Uyển Dung của Diệu Âm Tông!”
Cao thủ không ngừng xuất hiện, từng tiếng hô không ngớt của mọi người vang ở bên tai.
Nhưng đúng lúc này.
Toàn trường đấu đột nhiên không hẹn mà cùng yên tĩnh lại. Hai người Tân Vũ Phong và Quách Thành vô thức nhìn sang phía lối ra vào.
Một nhóm đạo sĩ mặc áo màu xanh dương, ai nấy đều có khuôn mặt lạnh lùng, căm hất lên làm người ta có cảm giác như có thể nhìn được bằng mũi vậy.
Cái cảm hận không thể hất lên trời thì làm sao có thể dùng mắt nhìn người?
Khóe miệng Tân Vũ Phong không kìm được nhếch lên.
Sao còn ngông cuồng hơn cả anh vậy!
Tân Vũ Phong âm thâm mỉa mai trong lòng.
Lúc này một cô gái trẻ tuổi bên cạnh Tân Vũ Phong, vẻ mặt bất ngờ nói: “Ö, mấy tên mũi trâu này thuộc môn phái nào vậy? Sao lại kiêu ngạo như thế? Giống như tôi thiếu tiền của môn phái họ vậy!”
Cô gái trẻ tuối cột tóc đuôi ngựa, vẻ mặt trẻ con, khoảng chừng hai mươi tuổi, chắc là tuổi còn chưa tới hàng hai. Tân Vũ Phong nhìn thoáng qua thấy tu vi người này sẽ bị chìm nghỉm ở đây.
Bên cạnh cô ta có một ông lão. Rõ ràng là cô ta theo sư môn trưởng bối đến đây trải sự đời.
Ông lão bên cạnh cô gái cuống quít ngắt lời: “Cố Khánh! Sư phụ đã dặn rồi, con đừng nói lung tung!”
“Mấy người kia là cao thủ của Thái Hư Môn đấy. Con nói nhỏ chút đi!”
Người bị kêu là Cố Khánh, cô gái liền thè lưỡi: “Trời ơi, người ta biết rồi mà. Không ngờ lại là cao thủ của Thái Hư Môn, thảo nào kiêu ngạo như vậy!”
Cố Khánh nói, mắt vẫn dán trên người mấy tên đạo sĩ không rời, vẫn cực kỳ chán ghét vẻ kiêu ngạo đó.
Nhìn sự trái ngược đó, Tân Vũ Phong hơi kinh ngạc.
Hôm nay Công Tôn Vũ đeo mặt nạ, nguyên nhân là Tân Vũ Phong thấy thân phận Công Tôn Vũ quá thu hút ánh nhìn, đi chung với anh ta rất bất tiện.
Nếu Công Tôn Vũ không muốn che giấu tung tích, vậy Tân Vũ Phong cũng không muốn đi cùng Công Tôn Vũ.
Bởi vậy Công Tôn Vũ bị ép đeo mặt nạ.
Hết cách, lúc xuất hành, sư phụ đã từng dặn dò anh ta, nhất định phải qua lại với Tân Vũ Phong… tốt nhất là có thể đi theo Tân Vũ Phong.
Công Tôn Vũ sờ môi dưới lớp mặt nạ: “Anh Phong, anh có biết chuyện này chưa?”
Công Tôn Vũ vừa mở miệng, Tân Vũ Phong biết ngay đối phương lại muốn khoe khoang rồi.
“Nói đi”
“Thái độ nhiệt tình chút đi, không tò mò sao?”
“Đánh xong rồi đi ngay, có gì mà tò mò?”
Công Tôn Vũ bị Tân Vũ Phong chặn họng, mở miệng mấy lần mới miễn cưỡng thốt ra.
“Được rồi, vậy tôi sẽ nói cho anh biết.”
*Trong Ẩn Môn Môn Phái chúng tôi cũng tồn tại chuỗi thức ăn”
Vẻ mặt Tân Vũ Phong như kiểu “Các anh chán phèo”.
Công Tôn Vũ ho khan một tiếng, hôm nay anh ta phát hiện đeo mặt nạ lại rất tiện, ít nhất sẽ không rụt rè trước mặt Tân Vũ Phong.