Chương 464: Đây là võ tướng nhất phẩm?
Âm!
Lời Tân Vũ Phong nói giống như một quả bom nặng nề dội xuống rồi nổ tung lần nữa. Ở đây phần lớn là khách mời nên đều tỏ ra sợ hãi, thật sự không thể tin được vào tai mình.
Theo bọn họ, võ thuật Tân Vũ Phong giỏi giang, có thể khiến cho cao thủ của Long bảng cúi đầu gọi thần.
Nhưng…
Khương Cửu Đỉnh này chính là người đứng đầu Khương Phiệt, thủ đoạn độc ác tày trời, có quyền đảo lộn đất nước và dân chúng, quản lý một nhà thể phiệt ngàn năm cổ đại.
Nhìn chung ở Đại Ninh này, người có thể khiến Khương Cửu Đỉnh quỳ xuống chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cũng chính là hoàng đế và chư hầu của tứ đại Vương tộc.
“Láo xược! Thằng nhóc thối tha kia, sao cậu có gan dám gọi phiệt chủ?” “Không biết trời cao đất dày, đúng là chán sống rồi”
“Để tôi ra tay báo thù thay cậu chủ, vì danh tiếng của phiệt chủ”
Những Huyền Giáp Vệ kia hùng hùng hổ hổ mắng nhiếc, không thể kiềm chế được tức giận, đồng loạt rút đao bên hông ra.
Lưỡi đao tung hoành ngang dọc, ngập tràn sát khí.
Từ xa, những mũi đao chỉ về phía Tân Vũ Phong, giống như chỉ một giây sau, đã muốn chém anh nghìn đao, chém cho thịt nát tanh bành.
“Ha ha ha…”
Khương Thiên Tử bị đánh thành đầu lợn, đột nhiên phát ra một tiếng cười điên cuồng ngang ngược: “Nghiệt chủng, nhìn thấy không, đây là sức mạnh của Khương Phiệt. Cho dù anh có thể đánh nhau nhưng anh có thể lấy một đánh một nghìn sao? Huyền Giáp Vệ vừa xuất hiện thì sẽ đánh đầu thắng đấy, không gì cản được, trăm trận trăm thắng!”
Ở phía đối diện.
Khương Cửu Đỉnh liếc mắt nhìn, ánh mắt ngạo nghễ như chim ưng nhìn sói, lộ ra khí phách một đời bá chủ, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Vũ Phong: “Thằng nhóc kia, nếu cậu chạy trốn ở bên ngoài thì không sao. Đây lại hết lần này tới lần khác cậu lại muốn trở về tìm lấy cái chết. Mười tám năm qua, có lẽ cậu đã đạt được một ít thành tích, nhưng cho dù cậu có chỗ dựa vững chắc như thể nào thì cũng không thể đầu lại ông đây”.
“Ở Để Đô này, Khương Phiệt đây ngồi ở tít trên cao, một tay che trời!” Khí phách của Khương Cửu Đỉnh lay động lòng mỗi một người trong bữa tiệc. Ông ta có thể quản lý một môn phái, ngồi ở vị trí cao nhiều năm thì tuyệt đối không phải là loại người tầm thường.
Huyền Giáp Vệ, hành động!”
Khương Cửu Đỉnh lại phát ra mệnh lệnh.
“Có!”.
“Có!”. “Có!”.
Mấy trăm Huyền Giáp Vệ đồng loạt nắm chắc đạo chiến, tấn công Tân Vũ Phong từ bốn phương tám hướng.
“Hu hu hu…”
Vân Tâm Thanh khóc như mưa, thân thể yếu ớt không ngừng run rẩy, hoàn toàn tuyệt vọng.
Theo như cô ấy thấy, cho dù Tần Vũ Phong đánh nhau giỏi như thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải là đối thủ của nhiều Huyền Giáp Vệ như vậy.
Điều đang chờ bọn họ, chỉ có cái chết!
Hoàn cảnh hiện tại đang ở thể ngàn cân treo sợi tóc.
“Dừng lại!”
Đột nhiên, bên ngoài phòng tiệc truyền đến một tiếng hét phẫn nộ, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của mọi người.
Đang lúc quan trọng còn ai đến đây?
Chẳng lẽ… Là Tần Vũ Phong gọi người đến hỗ trợ? “Cộc! Cộc! Cộc!”.
Một giây sau, mọi người bên trong đồng loạt quay đầu, nhìn về phía cửa phòng bữa tiệc.
Chỉ thấy một lão già tóc hoa râm, mặc quân trang, vội vàng đi vào.
Trên ngực ông ta treo đầy huân chương vàng rực rỡ, thể hiện sự vinh quang không gì sánh được.
Trên quan trang của ông ta còn thêu một con Kỳ Lân rất sống động, trông như thật, lộ ra uy nghi không gì so sánh được, đủ để khiển kẻ xấu khắp nơi sợ hãi.
“Áo Kỳ Lân!”
“Đây là võ tướng nhất phẩm?”
Cấp bậc ở Đại Ninh rất nghiêm ngặt, không thể có chuyện lạm quyền được.
Trên ngực thần văn, tướng võ có hình các loại thủ khác nhau chính là để đại diện cho thân phận khác nhau.
Áo Kỳ Lân, chỉ có võ tướng nhất phẩm mới có thể mặc.
“Đây là Cửu Môn Đề Đốc – Triệu Vân đại nhân”
Có người không nhận ra thân phận của ông lão, không nhịn nổi kinh ngạc mà thốt thành tiếng.