Chương 1718
Rất nhanh, dưới sự tấn công của Tần Vũ Phong, tầng bảo vệ Đại Mộng Du Thiên bên ngoài của Lộc Thu Nương cũng hoàn toàn vỡ vụn rồi biến mất
Nhưng đồng thời khí thế toàn thân Lộc Thu Nương cũng thay đổi. Vốn là một cô gái nhà bên xinh đẹp, trong chớp mắt lại xuất hiện một tia thù đến đến Tần Vũ Phong cũng có chút kinh ngạc.
Cây gậy trong tay từ màu xanh nhàn nhạt đại diện cho chữa trị giờ lại thành màu đỏ như máu! Viên ngọc trai cũng phủ lên một lớp ánh sáng đỏ, nhuộm toàn bộ viên ngọc trai từ trắng sang đỏ rực.
Giống như một mặt trăng đẫm máu
Đôi mắt xinh đẹp của Lộc Thu Nương cũng nhiễm vài màu máu, chuyển thành màu đỏ.
Đồng thời người xem dưới đài cũng vô cùng kinh ngạc.
“Đây… Lộc Thu Nương đây là chuyển qua công pháp tấn công rồi!”
“Chẳng lẽ Lộc Thu Nương căn bản không phải học thêm công pháp tấn công mà là song tu “Đây cũng quá đáng sợ rồi!”
“Thực lực của Tông sư tam trọng thiên, công kích thuần túy, lần này tuyệt đối có kịch hay xem rồi!”
“Tôi trước giờ chưa từng thấy đại sư tỷ của Mộng Trạch Môn bị ép đến chuyển sang công pháp tấn công!”
“Còn không phải sao, lúc trước mỗi lần thấy Lộc Thu Nương chỉ dựa vào tăng cường công pháp hỗ trợ liền có thể đánh người bình thường đến nước chảy hoa trôi…
“Lộc Thu Nương vậy mà còn có con át chủ bài này, qua hôm nay xếp hạng của Lộc Thu Nương trên bảng Thiên Kiệu chỉ sợ càng cao hơn!”
“Haiz, đâu chỉ Lộc Thu Nương, có Tần Vũ Phong ở đây, ba vị trí đầu của bảng Thiên Kiêu chỉ sợ cũng sẽ thay đổi l “Còn không phải sao…
Trong nhất thời mọi người vì sự thay đổi của Lộc Thu Nương mà không ngừng than thở kinh ngạc.
Mà trận đấu trên võ đài vẫn đang tiếp tục.
Mỗi chiêu thức của Lộc Thu Nương đều như muốn lấy mạng Tần Vũ Phong, Tần Vũ Phong cũng không chịu thua kém, không ngừng tiếp chiêu, đánh trả, không muốn bị yếu thế.
Được một lúc trận đấu rơi vào tình thế căng thẳng.
Cô đến tôi đi, cô công tôi thủ, cô lui tôi tiến Nên cho dù là Tần Vũ Phong hay Lộc Thu Nương dường như đều không muốn tình hình này kéo dài quá lâu.
Chỉ nghe một âm thanh mềm mại hét lên.
Trong chớp mắt, cơ thể Lộc Thu Nương bay lên không trung, dưới chân hiện ra một hoa sen màu đỏ, nâng cả người Lộc Thu Nương lên không trung!
Hoa sen đỏ đột nhiên nở ra hất văng Tần Vũ Phong ra xa mấy chục mét, suýt chút nữa rơi xuống võ đài! Trời đất dường như đều bị nhuộm đỏ!
Đột nhiên mây gió đổi màu, mặt trời mặt trăng u ám, trong trời đất dường như chỉ còn lại đóa hoa sen đỏ này!
Tần Vũ Phong ho ra ngụm máu, nhưng rất nhanh anh cũng khôi phục lại, trong chớp mắt Long Uy Thiên Cang liền bao phủ lấy cả người Tần Vũ Phong!
Một luồng ánh sáng vàng bắt đầu cạnh tranh với hoa sen đỏ!
Tần Vũ Phong được bao phủ trong luồng ánh sáng vàng, dùng tay lau sạch vết máu trên môi, chầm chậm nở ra một nụ cười.
Thú vị, thực sự có chút thú vị.
Cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ vậy mà lại tìm được trên một cô gái xinh đẹp!
Phải biết, cho dù là Kitano Takeshi cũng không cho
Tần Vũ Phong cảm giác bị đe dọa như vậy! Dù gì biết người biết ta thì mới có thể bất khả chiến bại Sự hiểu biết về kiếm đạo của Tần Vũ Phong sớm đã rất hoàn hảo, đối với Kitano Takeshi cũng đi trên con đường kiếm đạo, có thể nói là biết người biết ta.
Nhưng Lộc Thu Nương trước mặt không giống vậy! Cách tấn công Tần Vũ Phong chưa nghe qua, chưa thấy qua, không chút hiểu biết đối thủ!
Ngược lại làm Tần Vũ Phong cảm thấy máu trong người sôi trào!
Đột nhiên ánh sáng màu vàng trên người Tần Vũ Phong trở nên dày đặc.
Tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc, trong chớp mắt, ánh sáng màu vàng của Long Uy Thiên Cang do Tần Vũ Phong vốn đang đứng trên mặt đất thi triển đột nhiên đánh về phía Lộc Thu Nương trên không trung! Ý nghĩa của du long màu vàng là chống lại bông sen đỏ ở chân trời!
Một cây gậy màu vàng từ dưới đất mọc lên, dường như muốn lao thẳng lên trời, đấu chống lại đóa hoa sen đỏ trên trời.