Chương 1684
Nhưng dù vậy, Kiếm Trần vẫn nói. Nói rằng cho dù có được Mộng Trạch Môn tiếp thêm sức mạnh thì anh ta cũng không phải là đối thủ của Tân Vũ Phong.
Làm sao có thể! Sau khi được nhiều người tiếp thêm sức mạnh như vậy, cao thủ đứng thứ bảy trên bảng xếp hạng Thiên Kiêu cũng có đủ sức chiến đấu với người vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng Thiên Kiêu.
Nhưng cho dù như vậy, bọn họ cũng không phải là đối thủ của Tân Vũ Phong sao?
Vậy thì công lực của Tân Vũ Phong đáng sợ đến nhường nào!
Thậm chí Lộc Thu Nương còn không dám nghĩ đến điều đó!
Thảo nào.
Chẳng trách ngày hôm qua, khi Tân Vũ Phong đối mặt với sự khiêu.
khích của Vạn Mạnh An và sự chế giễu của mọi người mà lại có thể bình tĩnh như vậy.
Lộc Thu Nương có thể hiểu.
Là đại sư tỷ của Mộng Trạch Môn, mỗi ngày không biết sẽ có bao nhiêu người thách thức Lộc Thu Nương.
Có đôi khi, Lộc Thu Nương sẽ đồng ý.
Nhưng có đôi khi, trong mắt Lộc Thu Nương thì đối thủ đề nghị khiêu chiến không khác gì một con tép riu! Ai lại quan tâm đến lời thách thức, khiêu chiến của hạng tép riu?
Ai lại nghiêm túc cơ chứ?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lộc Thu Nương càng thêm phức tạp và càng không thể giải thích được.
Hóa ra trong mắt Tân Vũ Phong, cao thủ thứ chín trong danh sách Thiên Tiêu là Vạn Mạnh An, cũng chỉ giống như giun dế mà thôi…
Trong lòng Lộc Thu Nương ngạc nhiên, mà cảnh tượng trên sàn đấu vẫn tục.
Dáng vẻ của Tả Thanh Phùng vẫn hết sức kiêu ngạo, nhìn Tân Vũ Phong chằm chằm với vẻ giêu cợt.
“Tân Vũ Phong, đúng không?”
Tân Vũ Phong gật đầu với Tả Thanh Phùng, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.
Tả Thanh Phùng tiếp tục: “Tôi có nghe nói là cậu đã đánh bại Dung Chiêu.”
Giọng nói của Tân Vũ Phong rất thản nhiên: “Không chịu được một chiêu, không đáng nói.”
Ngay sau khi vừa dứt lời, tiếng chế nhạo dưới sàn đấu ngày càng lớn.
Không chịu được một chiêu, không đáng nói?
Đây là đánh giá của người đứng hạng ba mươi trong bảng Thiên Kiêu sao?
Vậy thì bọn họ là cái thá gì?
Loại giun dế sao?
Kể cả Tả Thanh Phùng ở trên sàn đấu, sau khi nghe thấy câu nói của Tân Vũ Phong cũng không khỏi sững sờ.
“Thăng nhóc này quá ngông cuồng rồi.
Đánh bại vị trí thứ ba mươi trong bảng Thiên Kiêu mà không có gì đáng nói?
Không phải bảng Thiên Kiêu tồn tại giống như một vị thần đối với Tán tu trong Ấn Môn Môn Phái và người trong trần tục sao?
Rốt cuộc thì thắng nhóc không có môn phái này thực sự khinh người đến vậy sao?
Nhưng Tả Thanh Phùng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Dẫu sao đối với anh ta mà nói.
Nếu anh ta đánh bại Dung Chiêu, người đứng thứ ba mươi trong bảng Thiên Kiêu, cũng là chuyện không có gì đáng nói.
Trong lòng Tả Thanh Phùng âm thầm đề phòng.
Có vẻ như thằng nhóc này chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản.
Bản thân mình không thể coi thường kẻ địch.
Nhưng ở khía cạnh khác, sự kiêu ngạo của Tả Thanh Phùng lại không hề suy giảm.
Bởi vì vào lúc này, Tả Thanh Phùng đang đại diện cho thể diện của La Phù Sơn!
Một khi Tả Thanh Phùng thể hiện sự cẩn thận, nghiêm túc vào lúc này thì sẽ cho thấy.
Thì sẽ cho thấy là đệ tử bảo bối của La Phù Sơn còn chưa chắc đã đánh bại được một tán tu không có môn phái!
Đây không phải là điều đáng xấu hổ với La Phù Sơn sao?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Tả Thanh Phùng càng thêm khinh thường.
Tả Thanh Phùng chế nhạo nói: “Nhóc con, đừng tưởng là cậu đã thăng được Dung Chiêu thì lợi hại lắm!”