Chương 1761
Thượng Quan Uyển Nhi của lúc đó, tâm đã chết như cát bụi, thật ra là tự nguyện trở thành Linh Trận của La Phù Sơn.
Dù sao thì cũng chả có gì có đủ khả năng để so với việc bị chồng mình phản bội cả, người thứ ba gắt gao bức bách, thậm chí đến cả người chồng kết tóc se duyên cũng coi thường, lại càng khiến cho lòng người đau xót.
Bởi vậy, Thượng Quan Uyển Nhi tự nguyện trở thành Linh Trận của La Phù Sơn, bị nhốt ở chân núi không thấy ánh sáng mặt trời này.
Ngày qua ngày, năm qua năm, trái tim của Thượng Quan Uyển Nhi từ sự kiên quyết lúc ban đầu, trở thành sự dao động ngày hôm nay.
Bởi vì trong lòng của Thượng Quan Uyển Nhi vẫn còn lo lắng.
Lo lắng cho đứa con trai của bà, Tần Vũ Phong.
Đây chính là một miếng thịt rơi xuống từ trên người của Thượng Quan Uyển Nhi, nói không nhớ thương gì thì là nói dối, là điều không thể nào.
Thậm chí có thể nói, từ lúc ban đầu vào bên trong của
La Phù Sơn, điều mà Thượng Quan Uyển Nhi phải đối mặt mỗi ngày, chính là việc không thể nhìn thấy được ánh sáng mặt trời.
Từ khi bắt đầu chết tâm thành tro bụi với lại Tần Thiên Vương, Thượng Quan Uyển Nhi đã bắt đầu nhớ thương đến đứa con trai do chính mình sinh ra này rồi.
Lúc trước, khi Thượng Quan Uyển Nhi vì bảo vệ cho Tần Vũ Phong, bị xe kẹt cho đè nát thân thể, lúc đó, Tần Vũ Phong vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ nhỏ bé bé.
Trong núi không thể phân biệt được ngày đêm năm tháng, cho nên Thượng Quan Uyển Nhi không biết bản thân rốt cuộc đã ở bên trong núi bao nhiêu năm rồi.
Có những khi giật mình, thậm chí Thượng Quan Uyển Nhi còn cảm thấy, bản thân đã ở trong núi rất lâu, hơn trăm năm rồi.
Dù sao thì một người ý thức hỗn độn, không biết thời gian ngày tháng, quả thật là vô cùng gian nan.
Thượng Quan Uyển Nhi đã dựa vào những ý niệm của mình đối với Tần Vũ Phong, mới có thể kiên trì đến tận bây giờ.
Nếu không thì, tinh thần của bà sớm đã mất hết rồi.
Thật ra Thượng Quan Uyển Nhi cũng không biết bà đang đợi cái gì, tuổi thọ con người là có giới hạn, lúc đầu khi lão tổ cứu bà quay về, đã từng ước định, La Phù Sơn ở bên này sẽ đem hết toàn lực để tiếp tục tìm kiếm vật chất có thể thay thế Linh Trận.
Đợi đến ngày tìm được cái đó, chính là ngày mà Thượng Quan Uyển Nhi có thể ra ngoài.
Nhưng thời gian dài trôi qua như vậy rồi, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn chưa thể đợi được chất liệu có thể thay thế bà xuất hiện.
Có lẽ lão tổ lúc ban đầu chỉ là đưa ra một câu nói vu vợ thôi.
Nhưng trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi vẫn đầy ắp những đợi chờ hy vọng. Đợi đến cái ngày mà bản thân có thể đi ra ngoài, đợi đến cái ngày mà bản thân có thể trùng phùng với lại con trai của mình.
Nhưng đã qua bao lâu như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi cũng sớm đã mê man rồi.
Thậm chí bà còn hoài nghi, bản thân ở trong núi chờ đợi vài thập niên như thế, nói không chừng con trai cũng đã dần dần già đi rồi.
Đến tận ngày hôm sau.
Hôm nay, Thượng Quan Uyển Nhi trong cơn ngủ say, ý thức vẫn mơ hồ như cũ, nhưng lại loáng thoáng nhận ra được một loại khí tức dường như vô cùng quen thuộc.
Cái hơi thở này, quả thật quá mức quen thuộc, quen thuộc đến nỗi có chút lạ lẫm.
Không biết trong bao nhiêu ngày ngày đêm đêm, Thượng Quan Uyển Nhi mỗi lần nhớ lại bản thân trong một đời này, duy nhất chỉ có chính là sự lo lắng.
Đúng vậy, bà cảm nhận được về khí tức của Tần Vũ Phong, của đứa con trai ruột thịt mình. Nhưng rất nhanh thôi, bà phát giác thấy, đám người ở
La Phù Sơn đang bắt đầu ngưng kết đại trận bảo vệ núi.
Thượng Quan Uyển Nhi vẫn chưa hiểu gì cả. Hơn nữa bản thân là Linh Trận, cũng bị trận pháp bức chỉ dẫn, cưỡng ép triệu hoán trận pháp nổi lên.
Hơn nữa, sau khi đại trận bảo vệ núi được triệu hoán ra, bà liền phát giác ra.