Chương 911
Hơn nữa anh ta vừa mới nghe người Miêu Cương lẩm bẩm, nói rằng dường như người phụ nữ này là đệ nhất mỹ nhân ở Miêu Cương…
“Chúc mừng thiếu chủ có được đệ nhất mỹ nhân Miêu Cương”
“Thiếu chủ, đúng là rất có diễm phúc nha!
Người của kiếm sĩ Thiết Ưng rối rít nịnh hót.
Nhưng Tân Thiên Lâm lại hừ lạnh một tiếng: “Có được đệ nhất mỹ nhân ở Miêu Cương thì có gì mà tự hào chứ? Sau này ta phải có được Lâm Kiều Như ở Dương Hải và kết thông gia với quận chúa Ngọc Linh Long thay cho Tân Vũ Phong”
“Bây giờ Tân Vũ Phong đã chết, đợi sau khi tôi tìm thấy bảo vật thì sẽ thử đi đến biên giới phía bắc. Trở thành chiến thần có khó gì đâu chứ?”
“Thiếu chủ thật oai nghiêm!”
Kiếm sĩ Thiết Ưng vội vàng nói.
Tân Lâm Thiên hừ một tiếng: “Đợi sau khi tôi trở thành chiến thần Thiên Vũ, người duy nhất quận chúa Ngọc Linh Long lựa chọn kết thông gia chính là tôi. Tần Vũ Phong có thứ gì tôi cũng sẽ có thứ đó”
“Đó là điều đương nhiên”
Lúc này thống lĩnh của kiếm sĩ Thiết Ưng đi lên phía trước: “Thiếu chủ còn trẻ tuổi mà đã là Tông sư đỉnh, cộng thêm khả năng kinh tế của Tân Phiệt và vô số công pháp. E rằng thiếu chủ sẽ trở thành người đứng đầu trong số những người trẻ tuổi cùng trang lứa sớm thôi”
“Nhưng thưa thiếu chủ, tôi có chuyện muốn nói.
Tân Thiên Lâm đang được tâng bốc nên không khỏi cảm thấy hơi lâng lâng.
“Nói đi”
Tân Thiên Lâm hất hàm ra hiệu.
Thống lĩnh của kiếm sĩ Thiết Ưng hơi do dự một chút, sau đó lên tiếng nói: “Thiếu chủ, lần này Tân Vũ Phong tự bùng lên, bởi vì số lượng quá đông đảo nên hơn năm trăm người của Kiếm sĩ Thiết Ưng chúng ta không chạy thoát kịp mà chết rất thảm thương.”
“Nói trọng điểm đi” Tân Thiên Lâm không kìm được mà cắt ngang lời kiếm sĩ Thiết Ưng.
Chết thì đã chết rồi, chuyện này có liên quan gì đến anh ta sao?
Nếu như là lúc bình thường có thể anh ta còn lo lắng hao tổn người của Tân Phiệt, như vậy bố anh ta sẽ phát cáu với anh ta.
Nhưng bây giờ… đã thay đổi từ lâu rồi.
Từ sau khi khi anh ta có được cốt tủy của Tân Vũ Phong, sức mạnh đã tăng vọt đến cảnh giới Tông Sư đỉnh, có thể nói Tân Thiên Vương cũng phải hỏi anh ta với vẻ mặt vui vẻ, cầu gì được đó.
Nhất là lần này mình còn chém chết Tân Vũ Phong.
Tân Thiên Vương còn chưa kịp hỏi mở tiệc ăn mừng cho anh ta, như vậy sao có thể trách phạt anh ta được?
Chỉ là có một vài tên lính bảo vệ chết mà thôi, chẳng phải những người này muốn được tuyển vào trong sao?
Bao nhiêu người chen chúc đạp lên nhau để muốn vào Tân Phiệt làm lính bảo vệ.
Thống lĩnh của kiếm sĩ Thiết Ưng kín đáo khế nhíu mày.
Đối với Tân Thiên Lâm mà nói, kiếm sĩ Thiết Ưng không là cái thá gì cả.
Nhưng đối với anh ta mà nói chúnh là người anh em đồng chí.
‘Vẻ mặt của thống lĩnh kiếm sĩ Thiết Ưng chợt loé lên tia bất mãn, nhưng sau đó đã giấu nhẹm đi rất nhanh “Vâng! Thưa thiếu chủ, bây giờ huyệt mộ đã bị Tân Vũ Phong đánh bom nổ tung, kế cả cống vào cũng bị đất đá chặn lại. Bây giờ người của chúng tôi không vào bên trong được”
“Hả?” Tân Thiên Lâm nhíu mày.
“Không vào được… Chẳng phải dời đất đá chặn đường đó ra là chúng ta có thể đi vào trong được sao?”
Thống Lĩnh của kiếm sĩ Thiết Ưng gật đầu: “Đúng vậy. Thưa thiếu chủ, xét về lý luận thì làm như vậy cũng được. Nhưng..”
“Nhưng cái gì?” Tân Thiên Lâm gặng hỏi.
“Nhưng người của chúng ta đã bị hao tổn quá nhiều, những người còn lại đã đi dọn dẹp đường mộ. E rãng đây là công trình vô cùng lớn…”
Tân Thiên Lâm cúi đầu, nở nụ cười lạnh lùng.
“Ha ha… Đầu óc của anh đần độn vậy chẳng trách chỉ có thể làm một thống lĩnh bảo vệ trong nhà tôi, không làm nên được chuyện lớn gì cả”
“Anh thử xem đám người Miêu Cương khoảng chừng hơn mấy nghìn người, đó không phải là cu-li tốt nhất sao?”
Kiếm sĩ Thiết Ưng quay đầu nhìn đám người Miêu Cương do Nam Tuấn Sái đứng đầu “Quả nhiên thiếu chủ thật sáng suốt”