Chương 1685
“Mặc dù Dung Chiêu nắm trong top ba mươi của bảng Thiên Kiêu, nhưng…”
“Khoảng cách giữa anh ta và mười người đứng đầu trong bảng.
Thiên Kiêu là khác biệt một trời một vực!”
Tả Thanh Phùng dừng lại một lát, trên mặt mang theo một vẻ kiêu ngạo, tiếp tục nói: “Mà tôi có xuất thân từ La Phù Sơn trong Tam Sơn, có môn phái đàng hoàng, đứng thứ tư trong bảng Thiên Kiêu!”
“Loại như cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi!”
“Dám khoe khoang với bên ngoài rằng công lực của bản thân còn có thể so sánh với mười người đứng đầu bảng Thiên Kiêu?”
“Nghe nói trước đây, thậm chí cậu còn không dám nhận lời thách đấu với Vạn Mạnh An ở vị trí thứ chín trong bảng Thiên Kiêu. Loại người hèn nhát như cậu, hoàn toàn không xứng làm đối thủ của tôi, không xứng đánh nhau với tôi!”
Sau khi Tân Vũ Phong nghe Tả Thanh Phùng nói một tràng, trên mặt không có chút dao động nào, vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt đó.
Tân Vũ Phong chậm rãi mở miệng nói: “Việc so sánh với mười người đứng đầu bảng Thiên Kiêu hoàn toàn không phải do tôi tự truyền ra ngoài”
“Mười người tâm thường đứng đầu bảng Thiên Kiêu cũng không phải chuyện đáng giá để khoe ra?”
Tân Vũ Phong vừa dứt lời!
Một tiếng ồ vang lên!
Ngay lập tức, toàn thân Tả Thanh Phùng bùng nổ khí thế và tức giận!
Không sai, chính là phẫn nộ.
Tả Thanh Phùng hoàn toàn không nghĩ tới, thái độ của Tân Vũ Phong khi nhắc tới mười người đứng đầu bảng Thiên Kiêu lại khinh thường như thết Có vẻ như mười người đứng đầu bảng Thiên Kiêu là một cái gì đó thấp kém không thể chịu nổi!
Chuyện này không bao giờ Tả Thanh Phùng có thể nhãn nhịn, cũng không bao giờ chịu đựng được.
Phải biết rằng, trong số các Ẩn Môn Môn Phái có biết bao nhiêu người dành cả nửa cuộc đời để theo đuổi nó!
Vậy mà Tân Vũ Phong lại có thể coi thường bảng Thiên Kiêu như vậy.
Đùa cái gì vậy chứ?
Anh ta cũng xứng sao?
Nghĩ như vậy, lửa giận trên người Tả Thanh Phùng càng trở nên nóng nảy không yên, dường như muốn đập nát hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Tả Thanh Phùng nghiến chặt răng, hai mắt đỏ ngầu vì tinh lực cuồn cuộn như muốn tuôn ra, cả người giống như một con dã thú trong rừng. Thần Hổ Thú ở bên cạnh dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, không tránh khỏi phẫn nộ mà gầm lên một tiếng.
Thật đúng như ý nghĩa của câu nhìn chằm chằm như hổ đói, đôi mắt của Thần Hổ Thú khóa chặt Tân Vũ Phong lại, hình như chỉ chờ Tả Thanh Phùng ra lệnh một tiếng thì sẽ nhào lên người Tân Vũ Phong, xé thành từng mảnh và trở thành bữa ăn ở trong bụng!
Tả Thanh Phùng cũng nhìn chằm chằm Tân Vũ Phong giống như hổ rình mồi, hai mắt căng đến mức đỏ bừng: “Loại người hèn nhát như cậu, không xứng đánh nhau với tôi!”
“Cút xuống đi!”
Một câu nói của Tả Thanh Phùng, giống như một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
“Cút xuống đi!”
“Cút xuống đi!”
Đám người đứng xem ở dưới nhanh chóng hô hét hùa theo, tất cả hô hét đều nói Tân Vũ Phong cút xuống.
Mà Tân Vũ Phong vẫn như cũ, đứng ở trên sàn đấu, không có chút dao động nào, thậm chí sắc mặt còn không có chút thay đổi.
Tả Thanh Phùng lại càng thở gấp.
“Äm!”
Một tiếng ầm vang lên, trong phút chốc khí thế trên người Tả Thanh Phùng cuồn cuộn ngất trời và vọt về phía Tân Vũ Phong!
Khí thế to lớn kia thật mãnh liệt, như muốn nhấn chìm cả người Tân Vũ Phong!