Chương 431: Có thể làm giàu cả khu vực biên giới phía Bắc đấy!
Anh gióng trống khua chiêng đến giết Tứ Hải Triều, phá hủy trụ sở chính của hàng Hóa Long, chắc chắn rằng không bao lâu nữa Tứ hoàng tử sẽ biết được chuyện này.
Nếu như Tần Vũ Phong âm thầm mang ngọc tỷ truyền ngôi giao cho Tứ hoàng tử vậy thì có thể giải quyết được chuyện này,
Tương lai khi Tứ hoàng tử lên ngôi, anh ta chắc chắn sẽ nhớ tới mối ân tình này!
Thế nhưng Tứ hoàng tử vẫn không phải là thái tử, nếu anh ta muốn lên ngôi thì phải cướp ngôi đoạt vị, e rằng sẽ đưa đến việc trăm họ lầm than, máu chảy thành sông.
Còn một cách khác.
Tần Vũ Phong phải trực tiếp hiến tặng miếng ngọc tỷ truyền ngôi này cho hoàng để nước Hoa Hạ.
Như thế thì sẽ vừa định tội Tứ hoàng tử thậm chí còn để lộ chuyện anh ta cất giấu ngọc tỷ truyền ngôi như thế thì sẽ gây nên một loạt phản ứng dây chuyền xảy ra liên tiếp nhau.
Tần Vũ Phong ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định, tạm thời sẽ cất giữ miếng ngọc tỷ này thật kĩ sau đó sẽ thảo luận kĩ hơn với mọi người.
Dù sao thì qua trận chiến này anh vẫn còn muốn đến Đế Độ một chuyến.
Mặt khác, Tần Phiệt đã sắp xếp hôn sự cho anh, muốn anh đính hôn với con gái của Thần Nghiêm Vương nên bây giờ anh phải đến đó từ hôn trước.
Mặt khác, ở Để Đô có vô số những anh tài, thiên tài, anh muốn đi tìm tung tích của Cửu Diệp Kim Liên.
Vừa khéo anh muốn mượn cơ hội đến Để Đô để thăm dò ý định của Tứ hoàng tử một chút! Một lát sau! Tần Vũ Phong cách đầu của Đường Tứ Hải rời khỏi kho cất giữ sau đó đi thẳng tới đại điện. Mười chiếc máy bay chiến đốc quân dụng nhanh chóng đáp xuống hang động.
Đông đảo những chiến sĩ cầm sẵn súng đạn trên tay, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, tinh thần chiến đấu cao nhanh chóng bao vây nơi này.
Thấy đầu của Đường Từ hải, tinh thần của các chiến sĩ biên giới phía Bắc nhanh chóng sôi trào, đồng loạt hô lớn:
“Thiên Vũ vô địch!”
“Bất khả chiến bại!”
“Cuối cùng cũng đã báo thù được cho Công Hoa rồi!”
Hơn mười ngàn tên lính tinh nhuệ của Tứ Hải Triều lúc này hai tay đang ôm đầu, quỳ rạp xuống đất.
“Ngài Thiên Vũ, cầu xin ngài hãy nương tay bỏ qua cho chúng tôi, tha cho chúng tôi một mạng!”
“Chúng tôi còn có bố mẹ và các con, chúng tôi không muốn chết đâu!”
“Đúng thế, chúng tôi đều bị Đường Từ Hải đầu độc!”
Đối mặt với sự cầu xin của họ, ánh mắt Tần Vũ Phong run lên, lạnh lùng lên tiếng: “Dựa theo luật lệ của Đại Ninh thì các người đã phạm tội, cho dù có chết mười lần cũng không đáng tiếc! Thế nhưng hôm nay tôi đồng ý cho các người một cơ hội để tự sửa chữa lỗi lầm của mình!”
“Đến biên giới phía Bắc phục vụ mười năm, chém đứt một trăm cái đầu của kẻ thù thì sẽ rửa được tội danh của mình, lấy lại được sự tự do vốn có của mình!”
“Mấy người có bằng lòng hay không?”
Điều kiện này cũng không thể nói là không hà khắc.
Dù là những cao thủ chiến đấu anh dũng thì tỷ lệ chết trên chiến trường ở biên giới phía Bắc là vô cùng cao, chớ đừng nói đến việc chém đầu một trăm tên địch!
Thế nhưng những thành viên của liên đoàn Tây Hải đều mang trên mình những tội danh vô cùng lớn, tội danh vô cùng đáng kinh tởm!
Hôm nay Tần Vũ Phong nguyện ý mở rộng lưới trời, đương nhiên là bọn họ cảm thấy vô cùng biết ơn, nhanh chóng gật đầu.
“Cảm ơn ngài Thiên Vũ đã tha tội cho chúng tôi!”
“Tôi chờ xem các người liều mạng chém giết kẻ thù, tranh thủ để có thể nhanh chóng lấy lại tự do của mình!”
“Không sai! Tranh thủ giết thật nhiều tên địch, xem như chúng ta sống không uổng phí!”
Tần Vũ Phong thoát khoát tay, tỏ ý bảo các thuộc hạ nên đưa những người này đi.
Ngay sau đó anh lại quay sang dặn dò các thuộc hạ của mình: “Bên trong hang động này còn có một kho cất giữ bảo vật, bên trong còn có hơn một ngàn món bảo vật quý giá! Các người mau vào mang những món bảo vật đó đi đi, nếu đổi thành tiền thì có thể làm giàu cả khu vực biên giới phía Bắc đấy!”
“Tuân lệnh!”
Thuộc hạ nhanh chóng gật đầu, ánh mắt toát lên vẻ hưng phấn.
Chiến tranh chính là một việc đốt tiền.
Nếu mang những bảo vật kia ra đấu giá thì có thể mua được rất nhiều thiết bị tân tiến mới, thực lực của biên giới phía Bắc sẽ càng được tăng cao.
Thân là người đứng đầu biên giới phía Bắc, trong đầu Tần Vũ Phong chưa từng nghĩ tới việc hưởng thụ những thứ xa xỉ hay chiêu binh gọi mã mà chỉ nghĩ đến việc canh phòng bảo vệ biên giới.
“Thiên Vũ, tiếp theo ngài định sẽ đi đâu thế?” Tên thuộc hạ lại hỏi lần nữa.
“Trở về Dương Hải!”
Tần Vũ Phong cao giọng nói: “Lần này đến đây đã trì hoãn không ít thời gian rồi, đoán chừng có thể Kiều Như đã thức dậy từ lâu! Đây là lúc… Tôi cũng nên trở về xem cô ấy một chút!”