Chương 1972
Diệp Thanh Đình lắc đầu thở dài một hơi.
Mà lúc này Tần Vũ Phong đang nhìn con ngựa già kia, đột nhiên nhớ lại ánh mắt của Tia Chớp năm xưa.
Sắp chết rồi nhưng vẫn không dám nghỉ ngơi.
Vẫn còn khát vọng được rong ruổi, vẫn còn khát vọng có thể làm được gì đó.
Tuổi già nhưng chỉ chưa già, ý chí vẫn rong ruổi bốn phương.
Hôm nay Tần Vũ Phong muốn thỏa mãn khát vọng của con ngựa già này.
Đúng lúc này Diệp Kính Dương lại lên tiếng.
“Chị à, nếu anh họ đã đồng ý rồi, vậy thì chị làm trọng tài cho bọn em đi.
Diệp Thanh Đình nhìn Diệp Kính Dương một cái, không nói lời nào.
Một lúc sau thì Diệp Thanh Đình mới chậm rãi thở dài một hơi: “Được thôi, tôi làm trọng tài cho hai người, hai người chuẩn bị một chút đi.”
Diệp Kính Dương ừ một tiếng, cợt nhả mà phi người lên trên thân ngựa, vừa chửi vừa đi về chỗ thi đấu ở phía trước. Mà Tần Vũ Phong lại nằm lấy dây cương của con ngựa già kia, chậm rãi mà đi đến sân thi đấu ở phía trước.
Diệp Kính Dương nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được mà cười khẩy một tiếng: “Ây dô, tôi nói chứ anh họ à, nếu như anh không biết cưỡi ngựa thì hơi khó xử đấy.”
“Không phải là anh không biết cưỡi ngựa nên mới đi chậm chứ?”
“Nếu như định dắt ngựa mà đi đến nơi thì không ổn lắm.
Đối mặt với sự châm biếm của Diệp Kính Dương, Tần Vũ Phong cứ vờ như không nghe thấy, chỉ nhẹ nhàng mà nói gì đó bên tại con ngựa già.
Diệp Kính Dương nhìn thấy cảnh tượng đó thì không nhịn được mà bật cười.
Chỉ là một con súc sinh mà thôi, sao Tần Vũ Phong còn hy vọng rằng con súc sinh đó có thể hiểu được tiếng người chứ?
Vẻ mặt Diệp Kính Dương tràn đầy châm biếm mà nhìn sang phía Tần Vũ Phong đang nói gì đó với con ngựa già.
Diệp Kính Dương còn nghi ngờ là thần kinh Tần Vũ Phong này có vấn đề, anh ta đang gửi gắm mong ước thắng lợi của mình vào con ngựa này, hy vọng con ngựa này có thể giành chiến thắng cho anh ta sao?
Thật là nực cười.
Nghĩ như vậy, Diệp Kính Dương chậm rãi nói: “Này, anh họ kia, anh đang nói gì với con ngựa đó vậy?”
Tần Vũ Phong thản nhiên mà nhìn cậu ta, cười như không cười mà nói: “Không phải là tôi đang nói chuyện với ngựa, mà là ngựa đang nói chuyện với tôi, cậu với con Lạp Phong kia quá đáng ghét rồi nên tôi đang an ủi nó.”
“Vốn dĩ không muốn để cho cậu nghe thấy đâu. Cậu đang nói mấy lời bậy bạ mà lại bị nghe thấy như vậy, giờ tôi dắt con ngựa này cũng cảm thấy vô cùng áy náy với nó.
Diệp Kính Dương không ngờ là mình nói móc máy nhiều như vậy mà Tần Vũ Phong vẫn im lặng chịu đựng, nhưng đến khi động vào con ngựa già thì liền đáp lại.
Mặt Diệp Kính Dương hơi đỏ lên, nhếch môi lên hai cái nhưng lại không thốt ra được lời nào.