Mục lục
Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong tiếng hít vào ngạc nhiên của mọi người, Nam Mẫn quay người lại, khi nhìn thấy hướng ngón tay anh chỉ, liền sững sờ, trong mắt vừa kinh ngạc, vừa vui mừng.

Cô đồng ý rất hào hàng, cũng rất đơn giản: “Được thôi”.

Không biết tại sao, từ lúc Nam Mẫn ở trước mặt anh, anh có cảm giác đã từng quen biết cô, không chỉ là bóng dáng của cô, còn có khuôn mặt cô, đặc biệt là đôi mắt đó, và ánh mắt cô nhìn anh.

Tưởng Phàm nói, Nam Mẫn từng yêu thầm một người đàn ông mười năm, mà người đàn đó rất có thể là anh.

“Tổng giám đốc Dụ, đây là tài liệu anh bảo tôi điều tra, việc làm hành tung của anh mười năm trước”.

Hà Chiếu đưa một sấp tài liệu cho Dụ Lâm Hải, lại ở bên cạnh anh nói: “Mười năm trước anh còn ở trong quân đội, ngày ngày làm nhiệm vụ trong núi sâu rừng thẳm, vào sống ra chết, chắc không có cơ hội gặp gỡ gì chứ”.

Đây chính là điểm khiến Lâm Dụ Hải cảm thấy nghi ngờ.


Trước khi kết hôn với Nam Mẫn, anh chưa từng tiếp xúc với con gái, hồi yêu Trác Huyên, thực ra một năm cũng không gặp được mấy lần, lúc trong quân đội thì càng không cần nói.

Mười năm trước, anh từng gặp Nam Mẫn khi nào chứ?
Dụ Lâm Hải mở tài liệu xem việc làm hành tung của mình, giống như Hà Chiếu nói, đều là ở trong núi sâu rừng thẳm, làm sao Nam Mẫn có thể đến nơi như thế?
Anh chìm vào trong suy tư, trong đầu hiện lên các loại cảnh tượng như phim, tầm mắt đột nhiên dừng lại ở nơi gọi là “rừng rậm”, anh nhớ đến một cô bé!
Một cô bé chỉ mười bốn tuổi, bị bắt cóc.

“Mười bốn tuổi…”
Dụ Lâm Hải lẩm bẩm, nhắm mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt lem luốc nhưng nụ cười rạng rỡ của cô bé: “Anh ơi, anh tên là gì? Anh đã cứu em, sau này lớn lên em sẽ tìm anh trả ơn”.

Đôi mắt đó và đôi mắt kia, giống nhau đến hoàn hảo.


Anh bỗng mở mắt, hỏi Hà Chiếu: “Năm nay Nam Mẫn bao nhiêu tuổi?”
“A?”
Hà Chiếu bị Dụ Lâm Hải hỏi cho thộn người, phản ứng đầu tiên là: Vợ của anh mà anh lại hỏi tôi?
Nhưng Dụ Lâm Hải hỏi rất nghiêm túc, anh ta cũng không thể không nghiêm túc suy nghĩ: “Phu nhân không nhiều tuổi lắm, cũng chỉ… 24, 25 tuổi”.

Đồng tử của Dụ Lâm Hải co lại.

Nếu năm nay Nam Mẫn hai mươi tư tuổi, vậy mười năm trước là mười bốn tuổi!
Chẳng lẽ cô bé bị bắt cóc năm đó chính là Nam Mẫn?
Tim Dụ Lâm Hải đập thình thịch, chỉ cảm thấy trong đầu như bị điện quang tia lửa nào đó chém mở, tim đập vang bên màng nhĩ, hồi ức từ lâu bỗng hiện lên trong đầu như sóng biển.

Anh chậm rãi hít một hơi, gọi điện cho Phó Vực, điện thoại vừa được kết nối, anh trực tiếp hỏi: “Cậu còn nhớ nhiệm vụ bí mật mà chúng ta phải làm ở rừng rậm mười năm trước không?”
Phó Vực vừa đến thành phố Dung không bao lâu, đang bàn bạc chuyện trường đua ngựa với ông Phó ở thư phòng, nghe thấy vậy liền ngẩn người.

Nhớ lại thoáng qua, Phó Vực nói: “Cậu đang nói nhiệm vụ cứu cô bé bị bắt cóc?”
“Đúng, chính là việc đó”..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK