Anh lại moi móc vào lỗ hổng của ngôn từ để chui vào.
Thương nhân đều là những kẻ xảo trá.
Nam Mẫn liếc mắt, lẳng lặng nhìn anh, Dụ Lâm Hải cũng không hề yếu thế hơn chút nào, thua người không thua khí thế, hai người đối diện, mắt to trừng mắt nhỏ thật lâu, Nam Mẫn mới chuyển tầm mắt đi.
Cô thầm mắng Quyền Dạ Khiên dưng không lại tìm phiền phức về cho mình, xoa đầu ngón tay, chậm rãi nói: “Thế thì giám đốc Dụ nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, tuy con người tôi vẫn luôn nghĩ thua thiệt là một điều may mắn, nhưng nếu người nào đó xem tôi là kẻ vung tiền như rác để bắt nạt tôi, thì chắc chắn là không thể, khiến tôi phải nổi nóng thì sẽ mất nhiều hơn được đấy”.
Nhận ra sự uy hiếp trong giọng nói của cô, Dụ Lâm Hải khẽ cười: “Tổng giám đốc Nam đừng căng thẳng quá, tôi sẽ không há miệng quá rộng, tôi bảo đảm việc tôi muốn tổng giám đốc Nam làm đều nằm trong khả năng của em”.
Nam Mẫn hừ khẽ, không hề tin tưởng.
Dụ Lâm Hải ôm trán, liên tục la đau: “Bác sĩ nói tôi bị chấn động não nhẹ, không biết là bị đánh một gậy rồi trong đầu có máu bầm gì hay không, đám côn đồ đó ra tay độc ác thật, trùm bao tải rồi vẫn còn đánh vào đầu và mặt tôi.
Mấy chỗ vết thương lồ lộ ra như thế, muốn giấu cũng không thể giấu được…”
Nam Mẫn nhìn dáng vẻ anh không đau mà kêu rên, cố làm ra vẻ như đúng rồi, thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh diễn giỏi thế, sao không đến Hollywood phát triển tài năng ấy?
“Được rồi, đừng diễn nữa.
Rốt cuộc anh muốn tôi làm cái gì, nói đi”.
Dụ Lâm Hải thực hiện được gian kế, lập tức sung sướng nhếch môi: “Tôi muốn em ở đây với tôi”.
Nam Mẫn hờ hững nói: “Bây giờ tôi đang ở đây với anh còn gì”.
“Em đứng xa quá”, Dụ Lâm Hải nhích người sang một bên, sau đó vỗ vỗ giường bệnh: “Ghế cứng lắm, em lên đây nằm một lát đi”.
Vẻ mặt Nam Mẫn hết sức sửng sốt, im lặng hết nửa ngày mới thốt ra một câu từ trong cổ họng: “Anh không muốn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa đúng không?”
Dụ Lâm Hải nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí của cô, giật mình phản ứng lại, mặt đã đỏ bừng, vội nói: “Em đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn em lên nằm cho thoải mái một chút thôi… Em yên tâm, tôi không chạm vào em đâu”.
Anh vội vàng giải thích, không giống người đàn ông từng ly dị chút nào, giống đứa trẻ chưa trải sự đời hơn.
Nam Mẫn tức giận lườm anh một cái: “Thế cũng đâu có cần phải bò lên giường của anh”.
Đây là một phòng đơn, trong phòng cũng chỉ có đúng một cái giường.
Nam Mẫn đi thuê thêm cái giường nữa, mang vào phòng bệnh, sau đó bảo trợ lý sinh hoạt mua cho cô một ít đồ dùng tắm rửa tới, nghiêm túc chuẩn bị chăm bệnh.
“Được rồi, tối nay tôi ở đây với anh, anh có thể yên tâm”.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời đó, Dụ Lâm Hải nhìn dáng vẻ thở phì phò của cô, không biết tại sao lại có cảm giác thích thú khi thực hiện được trò đùa dai của mình, cảm thấy lần này bị đánh là đáng.
Lăn lộn đến tận lúc này, trời cũng đã khuya.
Nam Mẫn chịu sự ảnh hưởng từ mẹ, cực kỳ quan tâm đến việc dưỡng da, dù ở bệnh viện có hơi thiếu thốn, cô vẫn vào nhà vệ sinh để tẩy trang, gương mặt sạch sẽ mang theo hơi nước khiến Dụ Lâm Hải không khỏi ngẩn người..
Danh Sách Chương: