Hình như trái tim anh cũng đã thôi không còn rung động nữa.
Nam Mẫn nhìn hình ảnh hai người đối mặt nhau, cô đứng bật dậy khỏi sô pha, khiến Bạch Lộc Dư nhảy dựng.
“Sao thế? Em không xem nữa hả? Kịch hay vẫn chưa kết thúc mà, đoạn sau còn hay hơn nữa…”
Nam Mẫn vào phòng tắm, khóa cửa lại, đánh một quyền vào trong không khí, tức điên người!
Cô không thể nào hiểu nổi, tại sao loại rác rưởi như Trác Huyên mà Dụ Lâm Hải cứ một mực đòi cưới về! Cô bắt đầu nghi ngờ không biết mắt anh có bị gì không!
Cửa phòng tắm bị gõ vang, Nam Mẫn tức giận gào lên: “Em không xem!”
Bạch Lộc Dư mở cửa ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Xảy ra chuyện rồi.
Lúc nãy vừa nhận được tin tức, mẹ chồng của em lên sân thượng, đòi nhảy lầu”.
“Cái gì?”
Nam Mẫn quá sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài.
Bạch Lộc Dư theo sát phía sau: “Này, em định tới đó hả, chúng ta đang ở thành phố Nam, đến thành phố Bắc phải mất hai ba tiếng đồng hồ…”
“Mạng người lớn bằng trời, bay cũng phải bay qua đó!”
*
Hiện trường hôn lễ đã biến thành một đống hỗn loạn.
Khách khứa cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hôn lễ bị bỏ dở một cách kỳ lạ, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, gió lạnh gào thét thổi quét, những tờ giấy trắng như tuyết bay vào.
Mọi người đều ngơ ngác, cầm tờ giấy lên xem, nhìn thấy “mười tội lỗi lớn” của Trác Huyên, trông như tội lỗi chồng chất.
Quan hệ bừa bãi, nói dối, thích khoe khoang, sĩ diện hão, dối trá ra vẻ, làm gái còn lập đền thờ trinh tiết, kẻ thứ ba, lòng dạ độc ác, là phụ nữ lại đi hạ thấp phụ nữ.
“Thế này mà cũng tự xưng là gia đình dòng dõi thư hương, nhà họ Trác tệ quá đi”.
Bố mẹ Trác ngồi dưới sân khấu, gương mặt già nua không thể ngước lên nổi, bất chấp lễ nghĩa, trực tiếp cầm “mười lội lỗi lớn” lên hỏi con gái: “Huyên, rốt cuộc là chuyện thế này?”
Trác Huyên nhìn tờ giấy ghi đống tội trạng dài dằng dặc kia, tức giận đến run cả người, bất lịch sự chỉ xuống sân khấu.
“Rốt cuộc là ai? Ai muốn hại tôi? Mau đứng ra đây! Chúng ta hai mặt một lời!”
“Hai mặt một lời hả, cô có dám nói ra không?”
Dụ Trạch Vũ vất vả lắm mới thoát khỏi trói buộc, cậu bé lại lên sân khấu, lấy tài liệu trong tay Dụ Phạm Âm, liếc Trác Huyên một cái, cười lạnh nói: “Chi bằng cô giải thích cái này trước đi, rốt cuộc cô bị bệnh gì.
Rõ ràng là chứng kén ăn, ăn không ngon, lại nói dối với anh tôi là ung thư dạ dày, có lần tôi còn thấy thương hại cô, cảm thấy mình không nên làm khó dễ một bệnh nhân bị bệnh nan ly.
Nếu không chị tưởng mình có thể làm chị dâu của tôi chắc? Mơ đi!”
Cậu bé muốn ném tài liệu lên mặt Trác Huyên, lại bị Dụ Lâm Hải chặn trước.
Anh mở ra, trên đó là tình hình bệnh lý của Trác Huyên, rõ ràng rành mạch, tiếng Anh tiếng Trung đều có đủ.
Hồ sơ ghi căn bệnh “ung thư dạ dày” kia cũng được phân tích đầy đủ mọi phương diện, đó là đồ giả..
Danh Sách Chương: