Nhưng nếu Nam Mẫn đã quay trở về, thì cô sẽ dập tắt cơn gió độc này.
Cô đi tới ngồi xuống sô pha, lạnh lùng đảo mắt nhìn Nam Ninh Trúc, khóe môi nhếch lên vẻ mỉa mai: “Đúng là người càng già thì da mặt càng dày mà, những lời vô liêm sỉ như thế mà cũng nói ra được.
Lâm Lâm, người cha này của em sống chỉ tổ chật đất, còn không bằng chết quách đi”.
Những lời đó không hề khách sáo một chút nào, Nam Ninh Trúc cũng không ngờ Nam Mẫn lại trực tiếp trở mặt với mình như thế, hai quả óc chó trong tay “rốp” một tiếng, vỡ nát trên bàn làm việc.
Ông ta trợn mắt trừng trừng: “Thứ súc sinh này, mày dám chửi cả chú ba của mày hả?”
Nam Mẫn cầm lấy ly thủy tinh trên bàn trà, đặt trong lòng bàn tay quan sát, thản nhiên nói: “Ông nên cảm thấy may mắn vì là chú ba của tôi đi, nếu là người khác thì không chỉ là chửi đâu, mà cái đầu đó chưa chắc đã còn nằm trên cổ của ông”.
Vừa dứt lời, Nam Ninh Trúc còn chưa kịp phản ứng thì ly thủy tinh đó đã bay thẳng đến chỗ ông ta, lão già đó còn chẳng kịp trốn, ly thủy tinh trực tiếp lướt qua má ông ta và bay tới quầy thủy tinh phía sau, va chạm, phát ra tiếng “xoảng” rồi vỡ nát, khiến Nam Ninh Trúc sợ tới mức vội vã ôm đầu.
Nam Lâm bên cạnh giật mình, ngồi thẳng dậy theo bản năng, cảm thấy tim mình cũng đập thật nhanh.
Nếu như ly thủy tinh đó lệch đi dù chỉ là một tấc, có lẽ thứ vỡ nát không phải là quầy thủy tinh mà là đầu của bố cô ấy.
Từ trước đến nay, những lời uy hiếp của Nam Mẫn chưa từng là lời nói suông.
Muốn người đó sống hay chết, chỉ cần một ý nghĩ của cô là được.
Nam Ninh Trúc ôm đầu co rút dưới bàn, nhìn đống mảnh vỡ thủy tinh kia, sợ tới nỗi mặt xám ngoét, bên ngoài là mặt trời sáng chói, cả người ông ta lại lạnh run như vừa bước ra từ hầm băng.
Ông ta giơ tay lên chạm vào má, chỗ xương gò má đã sưng phồng lên, chạm nhẹ vào thôi cũng đã đau đến tận xương tủy khiến ông ta hít sâu một hơi.
Nam Ninh Trúc chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Nam Mẫn, giờ phút này ông ta mới nhận ra được, Nam Mẫn đang muốn làm thật, vả lại cô đã không còn là cô bé từng chạy theo sau làm nũng gọi ông ta là chú ba nữa rồi, không biết từ khi nào, cô đã trở thành một con rắn độc.
Ông ta bỗng có cảm giác, đứa cháu cả may mắn còn sống sót này có thể tàn nhẫn và độc ác hơn cả người anh đã chết kia, sẽ không để bọn họ được sống thoải mái!
Khi Nam Ninh Trúc nói những gì mình lo lắng cho Nam Ninh Bách, gương mặt già nua của ông ta cũng nhíu lại, giọng ồm ồm nói: “Tôi cần chú phải nói chắc, ông đây đã biết từ rất lâu rồi, chắc chắn con nhóc ranh Nam Mẫn đó đã biết chuyện gì rồi, lần này nó về, nói không chừng đang muốn lấy mạng chúng ta đấy”.
“Nó… Làm sao nó biết được, tai nạn xe cộ năm đó, chúng ta… Chúng ta cũng chỉ không nói cho bọn họ biết trước thôi mà, đám người đó muốn giết họ, chúng ta có thể làm được gì? Chúng ta đâu có liên quan gì…”
“Được rồi, chú ngậm miệng lại đi!”
Nam Ninh Bách tức giận ngắt lời em trai mình: “Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, chú tưởng chú thoát được chắc? Bây giờ mới nghĩ tới chuyện trốn tránh trách nhiệm hả? Chú nghĩ thấy chết mà không cứu thì sẽ tốt hơn bao nhiêu? Đứa cháu gái đó của chúng ta sẽ không truy cứu tội lỗi của chú, tha cho chú một mạng chắc?”
Ông ta hừ lạnh một tiếng: “Dù nó bỏ qua cho chú thì sao, khi bố nó còn sống chúng ta đã sống uất ức hơn nửa đời người rồi, chú vẫn muốn để Nam Mẫn dắt mũi như thế ư? Phú quý luôn có được từ sự mạo hiểm, những ngày tháng đó, ông đây không muốn nhớ tới một lần nào nữa!”
Nam Ninh Trúc nghe tới đó thì không nói gì, làm gì có ai muốn sống những ngày như thế?
Con người mà, từ nghèo thành giàu rất dễ, nhưng muốn từ giàu xuống nghèo rất khó, một khi đã hưởng thụ được những lợi ích mà tiền tài và quyền lực mang tới, làm gì có ai muốn quay về sống những ngày nghèo nàn khổ cực đó nữa?.
Danh Sách Chương: