Trác Huyên vừa lên tiếng thì rất muốn òa khóc, che miệng nước mắt muốn chảy mà không chảy, những ngày này cô ta không biết đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc, đều bị anh từ chối nhận điện, sau đó còn trực tiếp kéo vào danh sách đen, chỉ có thể thay một số mới, không ngờ anh nghe điện thật!
Nghe thấy giọng của Trác Huyên, vẻ mặt Dụ Lâm Hải không hề thay đổi, lạnh nhạt hỏi: “Ồ, là cô à, có chuyện gì không?”
Giọng điệu vừa lạnh nhạt vừa xa cách khiến lòng Trác Huyên thắt lại, giống như anh chẳng quen biết gì cô ta vậy.
“Anh Hải, anh còn đang giận em à?”
Trác Huyên cẩn thận dè dặt hỏi, lại vội vàng bảy tỏ: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, đều là lỗi của em! Trước đây là em quá ngốc quá ngây thơ mới bị đàn ông lừa, nhưng em đã biết sai rồi, em thực sự muốn sống yên ổn bên anh cả đời!”
“Trác Huyên, những gì cần nói, tôi đã nói rất rõ rồi, sau này đừng gọi cho tôi nữa”.
Dụ Lâm Hải hoàn toàn làm ngơ trước lời xin lỗi của cô ta, bất kể cô ta ngốc thật ngây thơ thật, hay giả ngốc giả ngây thơ, những điều này đã không còn liên quan đến anh nữa.
Cô ta chơi đủ rồi, muốn tìm một một bến đỗ chắc chắn, điều này có thể hiểu được, nhưng anh không phải bến đỗ chắc chắn gì.
Khi biết cô ta tính toán trăm phương ngàn kế dùng cách giả bệnh hiểm nghèo để lừa anh, tình cảm của anh với cô ta đã chết rồi, tất cả tình ý trước đây đều tan như mây khói, anh vốn là người vô tình.
Thấy anh muốn tắt máy, Trác Huyên vội nói: “Anh Hải, anh Hải, em biết là em có lỗi với anh, em đã lừa anh.
Nhưng, nhưng Lộ Nam Mẫn, cô ta cũng lừa anh! Lộ Nam Mẫn đó, cô ta không phải là cô gái nông thôn, cô ta là cô cả đã chết trước đây của tập đoàn Nam thị!”
Gần đây Trác Huyên cũng mới biết chuyện này.
Ban đầu Dụ Lâm Hải lãnh đạm với cô ta, cô ta cũng không hoang mang lắm, chỉ coi như anh đang giận cô ta, đợi anh bớt giận là được, Dụ Lâm Hải yêu cô ta nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói không yêu là không yêu nữa chứ.
Sau đó cô ta gọi điện cho Dụ Lâm Hải, dù thế nào anh cũng không nhận điện, cô ta dứt khoát đến tập đoàn Dụ thị tìm anh, mấy trợ lý của anh miệng kín như bưng, không ai chịu tiết lộ lịch trình của Dụ Lâm Hải, cô ta lại đến dinh thự nhà họ Dụ tìm anh, quản gia có quan hệ khá tốt với cô ta, nói với cô ta rằng ông chủ đến thành phố Nam.
Còn ngầm nói với cô ta: “Trước khi anh Dụ đi, còn đặc biệt cầm theo con dấu mà mợ chủ cũ tặng ông chủ trước khi đi, tôi đoán, có thể anh ấy đi tìm mợ chủ cũ”.
Dụ Lâm Hai lại muốn đi tìm Lộ Nam Mẫn, sao có thể!
Trác Huyên lập tức bốc hỏa ngùn ngụt trong lòng, cũng không quan tâm đ ến chủ ý muốn cô ta phải bình tĩnh, từ tốn của cô mình, lập tức cho người điều tra thân phận của Lộ Nam Mẫn.
Nhưng điều kỳ lạ là, bất kể điều tra thế nào, cũng không tra ra được thông tin của cô, giống như người này không tồn tại trên thế giới vậy, lúc đó cô ta biết, Lộ Nam Mẫn này chắc chắn có vấn đề!
Sau này cô ta đột nhiên nghĩ đến chiếc trực thăng mà Nam Mẫn lái hôm đó, bèn cho người điều tra, không ngờ chiếc trực thăng đó giá trị lớn như vậy, toàn thế giới không quá ba người có được nó, một người trong đó ở thành phố Nam.
Lộ Nam Mẫn biết lái máy bay, làm sao có thể là một cô gái nông thôn bình thường?
Danh Sách Chương: