“Tôi không hiểu cô ấy.
Phải nói là tôi cũng chỉ biết giống như cậu, ngoài việc biết cô ấy là cô cả của nhà họ Nam, tổng giám đốc mới của tập đoàn Nam thị, còn lại cũng không biết”.
Phó Vực mặc chiếc áo mà Nam Mẫn đền cho anh ta, khác kiểu cùng kích cỡ, anh ta ngắm mình trong gương, giật khóe miệng: “Thêm một điều nữa, vợ cũ của cậu rất có con mắt”.
Dụ Lâm Hải tưởng rằng anh ta đang chỉ việc Nam Mẫn giả cho anh, không biết tại sao trong lòng vui hơn, ho nhẹ một tiếng: “Cậu… giúp tôi điều tra đi”.
“Điều tra ai? Nam Mẫn?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
2.
Yêu Thầm Vợ Cũ
3.
Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
4.
Đại Chúa Tể
=====================================
Phó Vực nghe thấy một tiếng “ừm” ở đầu bên kia, anh ta phì cười: “Tôi nói người anh em này, là chiến hữu và anh em nhiều năm, tôi không thể không nhắc nhở cậu một câu, bất kể Nam Mẫn có thân phận gì, cậu và cô ấy đã ly hôn, ly hôn có nghĩa là kết thúc một đoạn duyên phận, bắt đầu một đoạn duyên phận mới.
Hơn nữa, chẳng phải cậu sắp lại kết hôn rồi ư, còn nhớ đến vợ cũ làm gì.
Một người trông hai núi, đó là thất đức”.
Dụ Lâm Hải nghe những lời chẳng mấy lọt tai, khuôn mặt như mặt trời quang đãng vừa nãy lại biến thành u ám mây đen, “bốp” một tiếng tắt máy.
Tuy tên nhóc Phó Vực nói khó nghe, nhưng anh ta cũng nhắc nhở anh.
Bất kể cô ấy là Lộ Nam Mẫn hay là Nam Mẫn, họ cũng đã ly hôn, trở thành quá khứ của nhau, không cần phải đeo bám nữa, người anh yêu là Trác Huyên, người muốn sống chung cả đời cũng chỉ có một mình Trác Huyên.
Có lẽ lòng có linh cảm, điện thoại của Trác Huyên gọi đến đúng lúc, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Anh Lâm, anh đi đâu đấy? Em lại thích một bộ váy cưới, anh qua đây xem có đẹp không? Hội trường hôn lễ cũng đang bài trí rồi, bọn họ thật qua loa, hoa bày ở hội trường lại đều dùng hoa hồng, quá tầm thường, thời đại nào rồi ai còn thích hoa hồng chứ, em bảo họ đổi hết thành ngọc lan cho em rồi, anh nói có được không?”
Dụ Lâm Hải ngập ngừng, hồi lâu mới nói: “Em thích là được”.
“Hi hi, biết ngay anh yêu em nhất mà.
Em còn chuẩn bị cho anh một bất ngờ đấy, chưa nói với anh vội, đợi đến ngày hôn lễ rồi cho anh xem… á, suýt nữa lỡ miệng”.
Trác Huyên tinh nghịch thừa nước đục thả câu, lại nũng nịu nói: “Vậy em đợi anh về nhé, vừa nghĩ đến ngày mai là hôn lễ của chúng ta, em vui không tả nổi.
Chỉ mong ngày mai đến nhanh hơn!”
Trong giọng nói hưng phấn của người phụ nữ, Dụ Lâm Hải chậm rãi thu ánh mắt, nhưng không biết làm sao, rõ ràng sắp có thể lấy được người trong lòng, tại sao trái tim này lại nặng trĩu, tinh thần không ổn định chứ.
Trong lòng có dự cảm không ổn.
Dụ Lâm Hải mím chặt đôi môi mỏng, dặn dò Hà Chiếu: “Ngày mai hội trường hôn lễ nhất định phải dặn nhân viên bảo vệ giữ trật tự, từ chối cho giới truyền thông vào.
Còn nữa, phía phu nhân, cho người trông coi, không được xảy ra sai sót”.
“Vâng”, Hà Chiếu cung kính đáp.
Trong phòng, Phó Vực bị tắt máy khẽ cười: “Tên này, thẹn quá hóa giận nhưng vẫn được”.
Với kỹ thuật máy tính của anh ta, kể là người thần bí hơn nữa cũng có thể bị anh ta điều tra ra manh mối, nếu cho một thời gian nhất định thì điều tra ra gốc rễ cũng không thành vấn đề, nhưng lần này anh ta không muốn điều tra.
Theo đuổi con gái, đương nhiên phải tìm hiểu dần dần, từ từ tấn công mới thú vị.
Phó Vực cất điện thoại, lại tự ngắm mình trong gương một lượt, đưa tay vuốt tóc hai cái, lẩm bẩm nói: “Bà xã đẹp như vậy, cậu không cần, thì đừng trách anh em không khách sáo”..
Danh Sách Chương: