Lúc nãy cô cười cợt Tần Giang Nguyên không phải để trút giận cho Nam Nhã, chỉ là cô không thích cái kiểu soi mói phụ nữ của anh ta mà thôi, nhưng cái loại không biết tốt xấu, chẳng khác gì con lợn ngu ngốc như Nam Nhã thì bị Tần Giang Nguyên tấn công ngôn ngữ cũng đáng.
Nam Nhã nói mình như thế, cô cũng không thèm để ý, nhưng câu cuối cùng đó thật sự đâm vào tim cô.
Nam Mẫn híp mắt, cảm thấy mình vẫn còn nương tay với Nam Nhã quá, xem ra cô nàng này vẫn chưa được dạy dỗ đàng hoàng.
Cô nhấc đôi giày cao gót đi từng bước về phía Nam Nhã, gương mặt lạnh lùng cùng với khí lạnh toàn thân, không biết tại sao lại trở nên khủng bố như thế dưới màn đêm, khiến con người ta không rét mà run.
Nam Nhã co rúm người lại theo bản năng, muốn trốn sau lưng Tần Giang Nguyên, nhưng anh ta còn sợ hơn cả Nam Nhã.
Anh ta tin thần tin quỷ, cảm giác lần này Nam Mẫn trở về là để lấy mạng anh ta.
Nam Mẫn đi tới trước mặt Nam Nhã, giơ tay bóp lấy cổ cô ta, nhấc lên.
“Cô mới nói cái gì cơ, lặp lại lần nữa nghe nào”.
Cổ Nam Nhã bị bóp chặt, cảm thấy khó thở, mặt đỏ bừng, cô ta nhón chân, liều mạng kéo tay Nam Mẫn, miệng cứ ưm a, không thể nói nổi một lời.
Tần Giang Nguyên sợ hãi, chân mềm nhũn: “Bé… Bé Mẫn…”
Anh ta muốn tiến tới ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt Nam Mẫn ép lui, suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt cô.
Nam Mẫn nhìn Nam Nhã trợn trắng cả mắt, dường như sắp bị bóp chết đến nơi, lạnh lùng nói: “Tôi nói sẽ về lấy mạng các người, cô tưởng tôi đang đùa với cô đấy hả? Tôi bóp chết cô đơn giản như bóp chết một con kiến hôi vậy, không muốn chết sớm thì cô ngậm cái miệng vào cho tôi, cụp đuôi mà làm người, đã nghe rõ chưa?”
Bấy giờ ham muốn sống còn của Nam Nhã chợt bùng nổ, liên tục gật đầu trong tay cô.
Nam Mẫn buông lỏng tay, ném cô ta vào lòng Tần Giang Nguyên, Nam Nhã tìm lại hô hấp, ôm cổ liều mạng ho khan.
Bạch Lộc Dư lái chiếc Maybach thong thả đến trễ, xuống xe đi tới trước mặt Nam Mẫn: “Chuyện gì vậy?”
“Không có gì, dạy dỗ đứa em họ không biết nghe lời thôi”, Nam Mẫn nhận lấy khăn ướt của trợ lý để lau tay, nói với Bạch Thất một tiếng “đi thôi”, rồi nhấc giày cao gót lên thoải mái bước đi.
Chỉ là một đoạn nhạc đệm, không thể ảnh hưởng đến tâm trạng Nam Mẫn.
Bữa tiệc từ thiện của chủ biên tạp chí chuyên về thời trang “0 Giờ” được tổ chức ở khách sạn Đế Hào.
“0 Giờ” là một trong những đơn vị dẫn đầu giới thời trang, đẳng cấp và quy mô của từng sự kiện cũng ngày càng tăng, ngôi sao giới giải trí phải sứt đầu mẻ trán để tìm cho mình một tấm thiệp mời.
Nam Mẫn có thiệp, nhưng cô không mang theo mà trực tiếp được Bạch Lộc Dư dẫn vào, vừa vào đến hội trường đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Người dẫn chương trình đang phỏng vấn các ngôi sao trên thảm đỏ, bọn họ nở nụ cười tươi như hoa, chậm rãi đáp lời, lên hình đủ rồi mới tiến về phía trước để ký tên và tạo dáng chụp hình, Nam Mẫn trực tiếp đi vòng qua thảm đỏ, cũng khoát tay từ chối bút ký tên.
Các phóng viên trông thấy cô gái có vẻ đẹp và khí chất không hề tầm thường thì đều đoán xem cô là công chúa nhà nào, máy ảnh giơ lên chụp hình Nam Mẫn đều bị nhóm vệ sĩ cản lại.
Nam Mẫn đưa lưng về phía màn ảnh, đứng bên cạnh bảng ký tên chờ Bạch Thất ký xong, hỏi: “Có chắc là chén men nhiều màu không, anh đừng gạt em nha”.
Bạch Thất trả bút cho lễ tân chào đón, nhẹ nhàng khoác lấy vai Nam Mẫn vừa đi vào trong vừa nói: “Anh gạt em bao giờ chưa? Đi thôi, dẫn em ra sau sân khấu xem thử coi có món gì hay, thích thì anh nhỏ tặng em”..
Danh Sách Chương: