Mục lục
Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 745

Chuyện Nam Mẫn chính là bác sĩ Grace là chuyện xúc động kinh thiên với người nhà họ Dụ.

Năm đó, Dụ Lâm Hải gặp tai nạn giao thông bị thương nặng, thực sự là bước một chân vào quỷ môn quan, toàn thân đầy máu, xương cốt từ trên xuống dưới đều bị va đập vỡ, ông cụ Dụ ra mặt mời tất cả chuyên gia khoa ngoại của thành phố Bắc đến, họ đều không dám tiếp nhận làm phẫu thuật cho Dụ Lâm Hải.

Bác sĩ Grace, dường như là từ trên trời giáng xuống.

Nhưng cô đến vội vàng, đi cũng vội vàng, không đợi người nhà họ Dụ cảm ơn cô, làm phẫu thuật xong, cô liền rời khỏi thành phố Bắc, đó vẫn luôn là một điều tiếc nuối với người nhà họ Dụ.

Cho nên khi được biết Nam Mẫn chính là bác sĩ Grace, ông cụ Dụ và bà cụ Dụ nắm tay của Nam Mẫn, thực sự nước mặt đầm đìa: “Cháu à, nhà họ Dụ nợ cháu hai mạng người!”

Lần tai nạn giao thông, thêm lần này, mạng của Dụ Lâm Hải đều được Nam Mẫn cứu về.

“Sau này Tiểu Mẫn chính là đại ân nhân của nhà họ Dụ chúng ta”.

Ông cụ Dụ đứng ở đầu giường, rất uy nghiêm nói với Dụ Lâm Hải: “Ông không cần biết, mạng của cháu là do Tiểu Mẫn nhặt về từ quỷ môn quan, người ta đã cứu cháu hai lần! Hai lần đấy! Lần gặp tai nạn giao thông, xương cốt toàn thân của cháu là do người ta ghép nối lại từng khúc từng khúc. Lần này, còn mở cả đầu! Đổi lại người khác, có bản lĩnh đó không? Có kiên nhẫn thế không?

“Đúng thế!”

Bà cụ Dụ nói: “Cũng vì Tiểu Mẫn không phải là cháu ruột của chúng ta, nếu không, năm đó cháu đối xử với người ta như thế, vì con bé nhà họ Trác đó mà li hôn với Tiểu Mẫn, chúng ta đã đuổi cháu ra khỏi cửa rồi! Cháu nói xem cháu có tài có đức gì mà khiến Tiểu Mẫn người ta cứu cháu hết lần này đến lần khác?”

Ông cụ và bà cụ Dụ trách mắng Dụ Lâm Hải, Dụ Gia Hàng và Dụ Trạch Vũ ở bên cạnh gật đầu liên tục, miệng lẩm bẩm: “Đúng thế đúng thế…”

“Con trai, ông ngoại bà ngoại con nói nhiều như vậy, cơ bản đã bảy tỏ ý kiến của cả nhà chúng ta. Còn con, có ở nhà họ Dụ chúng ta hay không cũng không sao, nhưng Tiểu Mẫn nhất định phải là người nhà ta. Con có thể theo đuổi lại Tiểu Mẫn là tốt nhất, còn không được thì mẹ sẽ nhận Tiểu Mẫn làm con gái”.

Dụ Phượng Kiều dứt khoát: “Con thể hiện thái độ đi”.

Dụ Phạn Âm vui mừng: “Tốt quá rồi, con đang muốn có một người chị…”

Còn chưa nói hết, Dụ Lâm Hải nói chắc như đinh đóng cột: “Không được!”

Nếu Nam Mẫn thành em gái của anh, thì làm sao được?

Ánh mắt cả nhà đều nhìn sang anh, đợi anh tỏ thái độ.

Dụ Lâm Hải thở nhẹ ra một hơi: “Con, con sẽ cố gắng”.

“Cố gắng có đủ không?”

Ông cụ Dụ mở to đôi mắt: “Cháu phải dốc hết sức!”

Sau đó giơ nắm đấm: “Cố lên!”

Cả nhà cùng giơ nắm đấm cổ vũ cho anh: “Cố lên!”

Một dòng ấm ấp chảy trong lòng Dụ Lâm Hải, anh mỉm cười.

Gật đầu mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK