Nam Mẫn nghĩ nghĩ, lập tức sửa miệng: “Thế thì hai đứa, một nam một nữ, vừa thành một chữ tốt”.
“Anh cảm ơn em”, Quyền Dạ Khiên nói xong bèn ấn đầu Nam Mẫn xuống, cùng anh ta dập đầu ba cái rồi đứng dậy.
Nam Mẫn hỏi: “Sao anh bảo anh định quỳ lâu một chút mà?”
“Có lòng thôi được rồi, mẹ với bố nhỏ không quan tâm mấy cái lễ tiết này đầu”.
Đúng hay sai gì đều để Quyền Dạ Khiên nói hết rồi, anh ta tiện tay kéo Nam Mẫn dậy, phủi những nếp nhăn trên quần cô.
Thật ra nói tới nói lui, cũng chỉ vì anh ta không nỡ để cô quỳ chung với mình mà thôi.
“Có rượu không?”, anh ta hỏi.
Vừa dứt lời, Nam Mẫn đã giẫm cộc cộc lên sàn nhà, như một ma thuật nào đó, sàn nhà khép kín bỗng nhiên mở ra hai bên, phát sáng.
Quyền Dạ Khiên sững người, theo cô bước xuống những bậc thang gỗ, lúc này mới biết thì ra bên dưới là hầm rượu.
Tủ rượu rực rỡ muôn màu, tất cả đều là rượu ngon Nam Ninh Tùng giữ gìn, Nam Ninh Bách tu hú chiếm tổ chim khách ba năm, chắc vẫn không biết bên dưới là một vùng trời khác.
Nam Mẫn như một nữ đại gia, nhẹ nhàng vung tay lên, giọng sặc mùi tiền “Thứ nhà này không bao giờ thiếu chính là rượu, thoải mái chọn”.
Phó Vực di chuyển suốt đêm từ thành phố Dung tới thành phố Nam, còn cố tình ghé ngang nhà hàng Thực Vị để mua vài món gói lại, rồi mới chạy tới Thủy Vân Gian.
Nhớ thương dạ dày của người anh em nhà mình xong, lại tránh né mấy con ong mật bay tới, vất vả lắm cậu ấm nhà họ Phó mới thoát ra được, lập tức quẹt thẻ vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất, mở cửa phòng 77.
Vào phòng, Dụ Lâm Hải đang ngồi trước máy tính gõ lạch cạch, hình như đang điều tra gì đó, liếc thấy Phó Vực tới, nhưng cả đầu cũng không ngẩng lên.
“Tôi chạy đến tận nhà hàng Nam Mẫn mở mua vài món cho cậu này, sư phụ Đinh đích thân làm đấy”.
Phó Vực lấy cặp lồ ng cơm trong túi giữ ấm ra, ngửi thấy mùi thơm đã không nhịn được nuốt nước miếng.
Thấy Dụ Lâm Hải vẫn ngồi đó không nhúc nhích bèn đi tới: “Chuyện gì thế? Điều tra cái gì mà nghiêm túc quá vậy?”
Anh ta vòng qua bên cạnh máy tính, nhìn tới, mày chợt nhíu lại thật chặt: “Quyền Dạ Khiên?”
Dụ Lâm Hải gõ thêm vài cái nữa, mãi đến khi trang thông tin được hiển thị đầy đủ mới dừng tay lại, quay sang nhìn Phó Vực: “Cậu biết người này hả?”
Phó Vực nhếch môi, không biết đó là nụ cười mỉa mai hay có ẩn ý gì: “Danh tiếng của cậu Dạ thì ai mà dám không biết”.
Mấy lời này nghe cứ kỳ quái thế nào ấy.
Chẳng mấy khi Dụ Lâm Hải nghe được những lời móc mỉa thế này từ miệng Phó Vực, bèn chuyển tầm mắt sang màn hình, đọc tiểu sử của Quyền Dạ Khiên như một cơn gió, mày nhíu chặt.
“Con trai cưng nhà họ Quyền”.
“Đúng vậy”.
Phó Vực khoanh tay nói: “Sao cậu không nói sớm, cậu muốn điều tra anh ta thì cứ hỏi tôi là được, thứ tôi biết còn nhiều hơn mấy cái trang mạng đó nhiều.
Nhưng cậu phải nói cho tôi biết, cậu điều tra anh ta để làm gì?”.
Danh Sách Chương: