Xe của Nam Mẫn chưa rời đi được bao xa, cô tức khắc kêu tài xế quay đầu trở lại ngõ cổ Nam Kiều.
Cuộc gọi giữa cô và Hà Chiếu vẫn luôn được nối máy, tại ranh giới thành phố Nam, cô thân thuộc với từng đường cong ngõ hẻm hơn Dụ Lâm Hải nhiều, vừa nghe Hà Chiếu mô tả đại khái liền nắm được phương hướng, nhanh chóng cùng mấy người Cố Hoành chạy tới đó tìm họ.
Khi đến nơi toàn thân Dụ Lâm Hải đã bê bết máu nằm dưới đất, bộ vest thẳng thớm đã sớm lấm lem, máu tươi chạy xuôi theo sườn mặt tí tách từng giọt, hai gò má cũng bầm dập vết xanh tím.
Con ngươi Nam Mẫn mãnh liệt co rút, cô chỉ cảm thấy trái tim như đang bị ai đó ra sức nhéo mạnh.
Trong điện thoại Hà Chiếu nói anh bị tấn công nhưng cô không ngờ anh lại bị thương thành bộ dáng này, ai có thể đánh anh không thương tiếc đến vậy?
“Bà chủ, cô cuối cùng cũng tới rồi!”
Hà Chiếu đã hoảng sợ tới chết lặng, anh ta ôm lấy Dụ Lâm Hải không dám nhúc nhích nửa phân, lo sợ thân thể vốn đã không rắn chắc này của anh lại bị tổn hại tới gân cốt, vậy anh ta chính là tội nhân thiên cổ, chết cũng không rửa hết tội mà!
Anh ta đã gọi xe cứu thương và báo cảnh sát nhưng đều không nhanh bằng tốc độ đuổi tới của Nam Mẫn.
Nam Mẫn ba bước thành hai lao tới, nhìn thương tích của Dụ Lâm Hải sắc mặt thoáng chốc lạnh như băng, giọng nói rét lạnh cũng vang lên: “Là kẻ nào làm?”
“Không biết!”, Hà Chiếu lắc đầu, lo lắng tới gần như oà khóc: “Tổng giám đốc Dụ nói anh ấy muốn đi dạo một mình, tôi và vệ sĩ nửa đường bị mất dấu, lúc đuổi tới thì đã thấy một đám người mặc đồ đen đang trùm bao tải đánh anh ấy một trận, chúng tôi chạy đến nơi thì chúng liền tháo chạy”.
Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, anh ta thực sự không dám tin Dụ Lâm Hải nhà mình vậy mà bị người khác hành hung thê thảm tới vậy.
“Dụ Lâm Hải, Dụ Lâm Hải”.
Nam Mẫn vỗ lên mặt Dụ Lâm Hải, kêu to hai tiếng, sức lực trên tay cô không nhỏ, Hà Chiếu ở bên cạnh đau lòng tới nhói cả tim gan: “Bà chủ, cô nhẹ tay một chút, nhẹ chút…”
“Anh để anh ấy xuống”, Nam Mẫn không quan tâm tới anh ta chỉ cầm lấy bao tải bị ném sang một bên đệm xuống dưới người Dụ Lâm Hải, tiếp đó nằm sấp nghe nhịp tim, thăm dò mạch đập của anh, rồi lại vươn tay dò lần khắp người anh một lúc.
Hà Chiếu nghẹn họng trân trối nhìn một loạt động tác này Nam Mẫn, kỹ năng chuyên nghiệp như vậy nếu đặt lên trên người bác sĩ thì anh ta sẽ cảm thấy chỉ là đang đơn giản kiểm tra cơ thể cho Dụ Lâm Hải nhưng Nam Mẫn làm vậy nhìn thế nào cũng giống như đang sàm sỡ Dụ Lâm Hải nhà họ.
Nam Mẫn biểu cảm trầm tĩnh nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn chỉ là vết thương ngoài da, không thương tổn tới xương cốt, xem ra đám côn đồ đó chỉ muốn dạy cho anh một bài học chứ không có ý đồ giết người.
Nhìn tới chiếc bao tải kia, cô đột nhiên nhớ tới lời nói tức giận của anh nhỏ ‘chụp bảo tải đánh hắn một trận giúp em xả giận’ trước kia, đôi mắt liền u ám, hy vọng không phải là chuyện ngu xuẩn do Bạch Lộc Dư làm.
Nam Mẫn không nghĩ ngợi được nhiều đến vậy chỉ trầm giọng dặn dò: “Chuyện không thể chậm trễ, các anh mau nâng anh ấy lên xe.
Cố Hoành, liên hệ với bệnh viện gần nhất kêu nhân viên y tế chuẩn bị trước, chúng ta lập tức tới đó!”
“Vâng!”
Dưới sự sắp xếp gọn gàng của cô, mọi người giống như tìm được chủ kiến, cấp tốc đưa Dụ Lâm Hải đến bệnh viện..
Danh Sách Chương: