Mục lục
Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 431

Lúc đi ra ngoài, Triệu Tĩnh liền ngẩn người.

Bởi vì Nam Mẫn không vội vã đợi anh ta “hầu hạ”, hay là đợi “hưởng thụ” anh ta, mà ôm laptop ngồi trên sofa làm việc, quần áo cũng không cởi, chỉ thay đôi dép lê.

Người ngồi ở đó, vừa chuyên nghiệp vừa thanh lạnh.

Nhìn thấy anh ta đi ra, cô cũng không làm ngơ mà bình tĩnh nhìn anh một cái: “Đến rồi à? Ngồi đi”.

Triệu Tĩnh sững người, nhất thời chân tay luống cuống.

Anh ta cũng từng gặp không ít phụ nữ làm sự nghiệp, trong đó không thiếu một số phụ nữ mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt và sau lưng người khác, hoàn toàn là hai bộ mặt, trước mặt người khác là phụ nữ độc lập nho nhã hiểu biết, xinh đẹp dày dặn kinh nghiệm, sau lưng người khác thì cần lên giường thì lên giường, cần ngồi vào lòng thì ngồi, hoặc là phì phèo nhả khói, miệng đầy lời bẩn thỉu, chẳng tốt hơn phụ nữ làm gái làng chơi là bao.

Anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị nhào ngã hoặc phải quỳ xuống liếm giày, không ngờ Nam Mẫn vừa mở lời lại bảo anh ta ngồi.

Đây là nước cờ gì?

Triệu Tĩnh thộn mặt,

Anh ta không ngồi, Nam Mẫn cũng không nói nữa, chỉ cúi đầu gõ bàn phím, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Anh học trường thể dục thể thao à?”

Triệu Tĩnh lại khó hiểu, lúc này mới nghĩ rằng có lẽ cô đang xem hồ sơ của anh, vội trả lời: “Đúng, nhảy, nhả cao”.

“Ừm, còn là vận động viên cấp hai quốc gia, từng tham gia không ít cuộc thi cấp quốc gia, cũng từng đoạt giải vàng, thành tích rất tốt”.

Từ đầu đến cuối giọng Nam mẫn rất bình tĩnh, lại hỏi: “Tại sao không kiên trì theo đổi, vào đội tuyển quốc gia?”

Triệu Tĩnh bước vào giới này nhiều năm, đã sắp quên chuyện mình đã từng là vận động viên, rất cũng ít nhắc đến với người khác, chỉ có lúc tham gia chương trình văn nghệ, người quản lý thực sự không còn gì có thể giới thiệu anh, bèn lấy việc này ra làm mở đầu, người dẫn chương trình liền tổ chức chơi trò nhảy cao với đám minh tinh, chỉ vậy thôi.

Bị Nam Mẫn hỏi như vậy, anh ta trả lời nói: “Chơi thể thao quá vất vả, trong nhà cũng không có điều kiện, tố chất cơ thể của tôi hơi kém, không vào được đội tuyển quốc gia nên từ bỏ ngành này, cơ duyên trùng hợp bước vào làng giải trí”.

Lý do này là do đội quản lý biên tập cho anh ta, dùng để trả lời giới truyền thông trong chương trình phỏng vấn, nhưng anh ta là diễn viên hạng ba, cũng không tham gia nhiều chương trình phỏng vấn, lâu dần sắp quên luôn cách trả lời này, càng quên cả nguyên nhân thực sự ban đầu từ bỏ thể thao.

Anh ta quên nhưng internet vẫn còn đó.

Giọng điệu của Nam Mẫn trầm lặng: “Không phải đó chứ, tuy rằng anh xuất thân nông thôn, nhưng bố anh mở cửa hàng, mẹ cũng buôn bán nhỏ, lại là con một, điều kiện trong nhà kém như vậy sao? Về phần đội tuyển quốc gia, ở đây viết rằng Vương Dũng- huấn luyện viên nhảy cao của đội tuyển quốc gia đã từng mời anh tham gia tập huấn đội tuyển, nhưng giữa tập huấn và quay quảng cáo, anh đã lựa chọn cái sau, sau đó bước vào làng giải trí”.

Cô dễ dàng chọc thủng lời nói dối của anh ta, cũng giúp anh ta tìm lại trí nhớ, gương mặt Triệu Tĩnh lộ chút lúng túng, không hiểu vì sao Nam Mẫn lại nói những chuyện này với mình, không lẽ cô thực sự muốn tán gẫu với bản thân sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK