Mục lục
Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 750

Nam Mẫn vừa đứng lên thì bị Dụ Lâm Hải nắm chặt cổ tay.

“Đừng đi”.

Bầu không khí trầm lắng một giây.

“Ôi trời, tôi còn hẹn bác sĩ Tô khám cho, suýt thì quên”.

Bà cụ Dụ nói: “Ông lão, chúng ta đi thôi, chẳng phải ông muốn đến viện bảo tàng à?”

Ông cụ Dụ gật đầu: “Ồ ồ, đúng đúng đúng! Vậy, Tiểu Mẫn à, ông về trước đây!”

Chú hai Dụ và chú ba Dụ cùng giơ tay lên xem giờ.

“Công ty còn có rất nhiều việc, chúng tôi cũng về đây, A Hải, cháu giữ sức khỏe nhé”.

Dụ Trạch Vũ: “Anh cả, trường em cũng có chút chuyện, em về trước đây! Chị Nam, bye bye!”

Dụ Gia Hàng và Dụ Phạn Âm cũng đều vẫy tay tạm biệt Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn.

Dụ Phượng Kiều nheo mắt, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh cho họ.

Trong phút chốc người nhà họ Dụ giải tán, vừa nãy phòng bệnh còn đầy người, bây giờ đã trống không.

Nam Mẫn hơi ngẩn người, cổ tay lại bị nắm chặt.

Cô cúi đầu, phát hiện Dụ Lâm Hải vẫn đang nắm tay cô, bèn cau mày.

“Xin lỗi”.

Dụ Lâm Hải sợ cô giận, vội vàng xin lỗi, buông cổ tay cô ra.

Trên ngón tay còn lưu lại hơi ấm của cô, cũng phải co lại.

Nam Mẫn cúi đầu nhìn anh: “Có lời cần nói với tôi à?”

“Ừm”.

Dụ Lâm Hải gật đầu, ra ý cho cô: “Ngồi đi”.

Nam Mẫn bình tình ngồi xuống, lại lên tiếng trước: “Chuyện lần này, cảm ơn anh”.

“Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn”.

Dụ Lâm Hải cất giọng khàn khàn: “Bảo vệ em không bị tổn thương là việc tôi nên làm”.

“Không có nên hay không nên, anh cũng không nợ gì tôi”.

Nam Mẫn nói: “Ngược lại là tôi, hại anh bị đánh hai lần, gặp rất nhiều tai họa bất ngờ. Tôi đã xử lý máu tụ trong đầu anh, có điều phẫu thuật mở đầu rất nguy hiểm, khả năng nhiễm trùng hậu phẫu cũng rất cao, nhất định phải điều dưỡng thật tốt, giữ gìn sức khỏe”.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ điều dưỡng tốt”.

Dụ Lâm Hải đăm đắm nhìn cô: “Cảm ơn em, lại cứu tôi thêm một lần”.

Lần này đến lượt Nam Mẫn nói: “Việc nên làm, nói cho cùng anh đã thay tôi chịu một gậy đó, là tôi nợ anh. Anh có gì cần tôi làm thì cứ nói, tất cả những việc trong phạm vi năng lực của tôi, nhất định sẽ giúp anh”.

Cô đột nhiên nói trịnh trọng như vậy, khiến trái tim Dụ Lâm Hải thình thịch đập mạnh.

Vừa nãy những lời người nhà nói với anh, cổ vũ khích lệ anh, lâp tức hiện lên trong đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK