Edit: Jung Ad
Quả thật có một khoảng thời gian rất dài Ngũ Hoàng tử không gặp Quý phi, nói đến, lần trước mắt nhìn thấy là vào cuối năm, trong bữa tiệc giao thừa, sau đó bởi vì thân thể Quý phi mang thai sáu tháng có nhiều bất tiện, nàng tương đối ít lộ diện công khai, cho dù tết Nguyên Tiêu ra ngoài một lần, sau đó đồng ý với lời mời của trụ trì chùa hoàng gia lại ra ngoài... Hai lần này đều không có Ngũ Hoàng tử.
Khoảng chừng mười tháng không gặp, dĩ nhiên nhìn nàng không giống trước.
Lúc đầu Ngũ Hoàng tử không nghĩ về phương diện kia, còn suy nghĩ sinh đứa bé lại có tác dụng này, sau khi bị Tam ca chen tới hắn hoàn toàn ngây ngốc.
Sau đó trên dọc đường, Ngũ Hoàng tử đều hoảng hốt.
Hắn cảm thấy mình cũng không lớn lắm, mới bảy tám tuổi, đã trở thành người lớn bỉ ổi bàn luận phân chia người khác đẹp hay xấu sao? Vừa rồi ở trong lòng hắn còn so sánh hồ ly tinh và mẫu thân, cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ cảm thấy phụ hoàng sủng ái hồ ly tinh cũng có lý... Giờ phút này Ngũ hoàng tử đặc biệt chột dạ, nhiều ngày liên tiếp không dám đi Thừa Lộ cung gặp mẫu thân hắn.
Người mỗi khi rảnh rỗi thì sẽ đến thỉnh an, đột nhiên không tới, trong lòng Phúc tần nhớ mong hắn, sai thái giám đi Hoàng tử sở xem tình huống.
Lúc này Bùi Hành mới kiên trì đi qua một chuyến.
Hắn đứng trước mặt mẫu thân vẫn là dáng vẻ cúi đầu có chút chột dạ, Phúc tần thấy thế buồn cười, hỏi: "Con lại gây họa bị Hoàng Thượng trách phạt sao? Hay là không nghe giảng bài bị phu tử trừng phạt? Sợ sau này nương biết lại mắng con?"
"Không có."
"Vậy tại sao không tới đây?"
Bùi Hành nhẫn nhịn nửa ngày, nhỏ giọng nói: "Ta đã là người lớn, ta có bí mật của mình, người đừng hỏi nữa."
Phúc tần nhìn chằm chằm hắn một hồi, lát sau mới nhả ra nói: "Được thôi, đã đến đây thì chơi cùng muội muội của con một lát, Khang Ninh nàng rất nhớ con."
Khang Ninh chính là Ngũ Công chúa Phúc tần sinh vào mùa hè năm ngoái, bởi vì lúc sinh nàng vô cùng nguy hiểm, nếu không phải Quý phi cứu giúp có thể sẽ không giữ được hai mẫu nữ, sau khi an toàn được sinh ra, Hoàng Thượng ban cho một phong hào như vậy. Nàng còn có một tỷ tỷ hơn bốn tuổi có phong hào là Gia Hòa, nghe nói ca ca đến, Gia Hòa nắm Khang Ninh đi đường còn chưa vững tới đây.
Bùi Hành nhìn muội muội mũm mĩm của hắn vịn chặt khung cửa từ từ đi vào.
Nàng ngẩng đầu, bi bô gọi tiếng ca ca, hất mạnh tỷ tỷ của mình ra rồi xông về phía trước, chạy không vững nên ngã xuống...
Nhìn muội muội nhà mình, Bùi Hành không cẩn thận nhớ tới con vẹt Nhị ca đã từng nuôi. Vừa mới bắt đầu chỉ là một con vẹt nho nhỏ, nuôi nửa năm, nó đã mập đến mức bay không nổi.
Muội muội chính là như vậy.
Không biết có phải nhìn nhầm hay không, hắn luôn cảm thấy nàng tròn hơn so với lần gặp mặt trước. Nhìn nàng một cái, lại nhớ tới Lục Lục do hồ ly tinh sinh, nên nói thế nào, thật sự là cùng người không cùng muội muội nha.
Người nhà khác vừa trắng vừa mềm lại xinh đẹp, nhìn thêm hai mắt đều hận buổi tối không thể sang đó trộm nàng vào.
Lại nhìn Khang Ninh... Ôi.
Mặc dù Khang Ninh vừa béo vừa ngốc, dù sao cũng là thân muội cùng cha cùng nương với hắn, Bùi Hành vội vàng đón lấy muốn ôm người dỗ dành. Kết quả khẽ vươn tay, không ôm được. Hắn lại ôm lần nữa, dùng hết sức lực mới miễn cưỡng ôm người đi vài bước lại không được.
Vẫn là Phúc tần đứng lên, nhận lấy nữ nhi bế trên tay, vỗ bụi bẩn cho nàng.
Nàng hơi nhỏ giọng dụ dỗ nữ nhi, chỉ nghe thấy nhi tử lo âu nói: "Sao muội muội béo như vậy? Nàng như vậy không được nha, vốn dĩ không xinh đẹp như Lục Lục, không để ý đến sau này làm sao gả bây giờ?"
Phúc tần vừa bực mình vừa buồn cười: "Muội muội của con mới hơn một tuổi, muốn gả cũng còn mười mấy năm, lo gì chứ?"
Nói xong lời này, Phúc tần mới phản ứng được: "Con gặp Lục Công chúa lúc nào?"
"Mấy ngày trước đây."
"Có phải nhìn thấy rất thích cũng muốn muội muội như thế hay không?"
Ngũ Hoàng tử chột dạ tại chỗ, hắn sờ mũi một cái.
Phúc tần nói: "Như vậy nương con không sinh được, khi Lục Công chúa sinh ra đã xinh đẹp từ trong bụng mẹ, lật khắp kinh thành cũng không tìm được người thứ hai. Con thích thì hãy giữ gìn mối quan hệ với Quý phi nương nương, mới có cơ hội nhìn lâu."
Ngũ Hoàng tử không có trả lời này đó, hắn lề mề đến bên người mẫu thân, nghiêm trang nói: "Nương người yên tâm, coi như người không xinh đẹp như Quý phi, ta vẫn thích người nhất."
Dứt lời phát hiện hai muội muội một trái một phải đều nhìn mình chằm chằm, lại bổ sung: "Muội muội cũng thế."
...
Lúc người một nhà tương thân tương ái trong Thừa Lộ cung, Trường Hi cung của Quý phi cũng nghênh đón một vị khách đặc biệt ―― Nghiễm Bình Vương phi Đường thị.
Bản triều là như thế này.
Phong hào một chữ độc nhất, chẳng hạn như Tề Vương Lỗ Vương Dự Vương đều là Thân Vương. Phong hào hai chữ, Nghiễm Bình Vương Huệ An Vương loại này, là Quận Vương.
Đường thị chính là Quận Vương phi, nàng ta không có giao tình với Phùng Niệm, tại sao lại thỉnh cầu tiến cung? Bởi vì hai tháng trước nhìn thấy Phật quang rực rỡ chiếu sáng nửa kinh thành khi Lục Công chúa ra đời, Nghiễm Bình Vương phi Đường thị tận mắt nhìn thấy, khoảng thời gian đó các quý phu nhân trong kinh qua lại với nhau đều sẽ nhắc tới chuyện này, nhiều người nói tin tức cũng sẽ thay đổi nhiều, Đường thị nghe nói lai lịch Hi Quý phi rất bất phàm, trong cung nàng giảng kinh cho người ta, giảng đến mức hậu cung cực hài hòa, mấy tháng nay cũng không còn tranh đấu. Không chỉ có như thế, khi nàng và Hoàng Thượng đến chùa hoàng gia, nàng đã khiến các tăng nhân bên đó khuất phục và xem nàng như Phật thật ở nhân gian.
Mới đầu Đường thị còn bán tín bán nghi.
Nàng ta suy nghĩ Hi Quý phi lợi hại như vậy còn cần cúi đầu dưới Hoàng Thượng? Đây cũng là lời bịa đặt dân chúng trong kinh nói ra sau khi trời sinh dị tượng.
Trong lòng nàng ta còn nghi ngờ, nên phái người đi hỏi thăm một chút, mới phát hiện đây là chuyện thật, chẳng qua chuyện này không ầm ĩ khiến mọi người đều biết bởi vì Quý phi không thừa nhận thân phận của mình, nàng vui vẻ ở trong cung, chùa miếu sẽ không rêu rao trắng trợn, sợ tăng thêm phiền phức cho nàng.
Lần này, trong lòng Đường thị nóng như lửa.
Nàng ta chờ đến lúc Quý phi ra tháng, sau đó vẫn luôn sai người đưa tin, đầu tiên Phùng Niệm không để ý tới, thấy nàng ta cố chấp như thế mới muốn nghe xem rốt cuộc nàng ta muốn nói gì.
Phùng Niệm nói thời gian với nàng ta, buông quyển sách tiêu khiển xuống sớm một chút, uống nước trà thì đám người tới.
Nghiễm Bình Vương phi đi vào lập tức nhìn thấy Quý phi nương nương dù thân đang ở trong một căn phòng không quá sáng, vẫn chói mắt như cũ. Mặc dù nàng ta không cảm thấy Quý phi rất xinh đẹp, nhưng không có gì để nói về cảm giác tồn tại này.
"Thiếp thân bái kiến Quý phi nương nương."
Phùng Niệm liếc nhìn cái ghế trống không, nói với nàng ta: "Ngồi xuống nói đi, ngươi tìm bản cung vì chuyện gì?"
Nhìn Nghiễm Bình Vương phi gần bằng tuổi đám Mẫn phi, lẽ ra thời gian làm Vương phi cũng không ngắn, cảnh tượng hoành tráng cũng đã gặp không ít, nhưng nàng ta vẫn ra vẻ cẩn thận, lời nói đến khóe miệng còn có hơi xấu hổ.
Phùng Niệm vẫn biết nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn thấy ánh mắt nàng ta lướt qua đám người Trần ma ma, lập tức đuổi người hầu trong phòng ra ngoài.
"Lần này có thể nói không?"
"Đa tạ người thương cảm, thiếp thân tiến cung tới đây là có một chuyện muốn cầu người..." Sau đó Nghiễm Bình Vương phi kể một câu chuyện xưa đơn giản cay đắng, nàng ta nói mình gả cho Quận Vương gia cũng đã hơn mười năm, chưa từng hoài thai. Những người thiếp thất kia của Quận Vương gia đều đã sinh cho cho hắn ta rất nhiều đứa bé.
Phùng Niệm nghe cùng các tỷ muội trong group.
Càng nghe càng có gì đó không đúng.
Phùng Niệm: "Không mang thai được tới tìm ta? ? ? Ta có thể làm cho nàng ta mang thai sao? ? ?"
Lữ Trĩ: "..."
Vạn Trinh Nhi: "..."
Ðát Kỷ: "Ta nghi ngờ muội đang đùa giỡn lưu manh."
Vi Hương Nhi: "Nàng ta coi muội trở thành Bồ Tát bái lạy, để muội đưa đứa bé cho nàng ta."
Phùng Niệm: "Đây là đang làm khó ta à, trong group của chúng ta còn có thể phát ra loại kỹ năng Quan Âm tống tử này? Ta không tin!"
Trần Viên Viên: "Nhìn ánh mắt khát vọng của nàng ta, đoán chừng đã từng lạy Quan Âm tống tử cũng không có tác dụng, coi Niệm Niệm muội thành cây cỏ cứu mạng."
Trong group đều đang cười trên nỗi đau của người khác, muốn xem nàng kết thúc như thế nào.
Phùng Niệm ghét bỏ những lúc mấu chốt như thế này liền ha ha ha ha, nàng đóng lại group chat sau đó mở giọng nói bậc nhất thiên hạ, cười hỏi Nghiễm Bình Vương phi: "Ngươi muốn đứa bé tìm bản cung làm gì? Nên để Nghiễm Bình Vương cố gắng nhiều hơn."
Vương phi cảm thấy ý tứ câu hỏi này hơi chói tai, dường như nghe vào trong tai đều có tiếng vang, nàng ta sốt ruột nói: "Thiếp thân cũng không có cách nào, trước đây Vương gia nghĩ rất nhiều lần trong phòng ta, nhưng mà không mang thai được. Ta đã từng xem rất nhiều đại phu, tất cả bọn họ đều không nói được nguyên nhân. Cũng từng đến miếu bái lạy, hàng năm đều lạy, vẫn không có. Còn lại mấy người bên kia không có nhi tử cũng có nữ nhi, chỉ có mình ta đến mang thai cũng không mang thai được, không có mặt mũi không nói, chẳng phải sau này phải chịu các nàng chèn ép? Ta nghe nói nương nương có lai lịch lớn, suy nghĩ một chút sợ rằng chỉ có nương nương mới có thể cứu ta, nên mới đến đây."
Tình huống như vậy quả thật có hơi khổ.
Cho dù là đời sau, sau khi thành thân luôn không có động tĩnh cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ, đừng nói tới lúc này. Phùng Niệm có thể hiểu được nàng ta, nhưng chuyện đứa bé chỉ cần người ta hiểu rõ thì có thể có sao? ? ?
Dựa theo cách nói của Nghiễm Bình Vương phi, hơn chục năm nay làm không ít cách, sống chết cũng muốn có nhưng vẫn không có, vậy cũng có thể không phải do không có duyên phận, có thể là thể chất rất khó thụ thai, hoặc là thân thể xảy ra một chút vấn đề nhưng lúc này đại phu trị không được.
Đại phu cũng trị không được, nàng còn có thể bỗng dưng biến ra đứa bé đến đây sao?
Chắc chắn là không thể nha.
Phùng Niệm suy nghĩ, con đường trước mặt này đi không được, chúng ta đổi con đường khác. Lần thứ hai Phùng Niệm kéo group chat ra khẩn cấp nhờ Từ Hi Thái hậu giúp đỡ, hỏi nàng đòi lấy vầng sáng kia ―― phái nữ tiên phong.
Vầng sáng này không chỉ có thể để mỗi tiếng nói mỗi hành động của ngươi khiến tất cả phái nữ bắt chước, còn có thể khiến đa số nữ giới tiếp xúc với ngươi dễ dàng tiếp nhận một số tư tưởng mới.
Vầng sáng này phối hợp với kỹ năng tẩy não của Trần Viên Viên, luôn có thể lừa dối Nghiễm Bình Vương phi rồi.
Phùng Niệm chia sẻ nổi khổ mang thai và sinh nở với Nghiễm Bình Vương phi, nói rằng sau này đứa bé ra đời càng khiến nàng hao hết tâm lực, ngươi sinh ra hắn bởi vì đã mắc nợ kiếp trước, kiếp này phải dùng cách này để trả lại. Vẫn luôn không mang thai không sinh con đó là vì kiếp trước làm người quá tốt quá lương thiện, không có lỗi với bất kỳ kẻ nào, trời cao mềm lòng đến mức nào, nó không đành lòng nhìn ngươi chịu khổ chịu tội.
Phùng Niệm còn nói: "Ngươi phạm vào hai lỗi. Thứ nhất, ngươi không nên vì người khác mà nghi ngờ mình, ngươi thích gì muốn làm chuyện gì cần người khác cao cao tại thượng bình luận chỉ bảo sao? Thứ hai, rất nhiều chuyện đã được định trước, không thể cưỡng cầu. Đừng bởi vì lo lắng sau này lớn tuổi cuộc sống không tốt liền làm loạn đến bây giờ, trời cao để ngươi tốt với mình hơn chút, làm nhiều việc thiện, sống cuộc sống thoải mái. Ngươi yên tâm đi, chỉ cần bây giờ ngươi tích công đức đầy đủ, khi về già dĩ nhiên sẽ an khang hạnh phúc."
Lời này có thể nói đánh thẳng vào linh hồn Nghiễm Bình Vương phi.
Nàng ta trực tiếp nhìn về phía Phùng Niệm, hỏi: "Trời cao thật sự nói như vậy? Nói các nàng kiếp trước thiếu nợ người khác mới có thể sinh nhiều đứa bé để bận tâm lo nghĩ như vậy? Ta không thiếu nợ cho nên mới không có?"
Phùng Niệm gật đầu.
"Chỉ cần ta làm việc thiện tích đức thì có thể bình yên cả đời?"
"Không sai, ngươi đừng lại xoắn xuýt chuyện con cái, sau này nghĩ về mình nhiều một chút, ngươi thích gì, muốn làm gì, có thể cố gắng đi làm. Phải giữ vững một tấm lòng trong sáng, làm việc tốt vì chính nghĩa. Người khác nhục nhã ngươi mắng ngươi trào phúng chế nhạo ngươi không phải lỗi của ngươi, có câu nói ngươi cần nhớ kỹ, khẩu nghiệp là nguồn gốc của tai họa, bọn họ càng nói càng sai, tháng ngày tích lũy cuối cùng một ngày nào đó sẽ có nghiệp báo."
Trước đây Nghiễm Bình Vương phi cũng kể khổ với người khác, người khác sẽ chỉ nói ngươi cẩn thận uống thuốc, nếu không thành tâm một chút đến chùa miếu bái lạy, nói cho cùng nhất định phải sinh đứa bé, nếu không muốn bị người ta chèn ép lên đầu và không có cuộc sống tốt đẹp.
Chẳng phải các nữ nhân muốn sinh nhi tử cũng chỉ vì những thứ đó.
Bảo vệ địa vị của mình, cầu xin sau này có người dựa vào, hơn nữa đi ra ngoài cũng có thể thẳng sống lưng.
Phùng Niệm mở ra vầng sáng nói mò một hồi, nói rất đầy đủ. Nghĩ đến nàng được chùa hoàng gia thừa nhận là người có lai lịch lớn, lúc sinh nữ nhi kim quang chiếu sáng nửa bầu trời, chẳng lẽ nàng nói không đúng?
Nghiễm Bình Vương phi lại hiểu ra một phen, lòng tự tin đột nhiên nâng lên.
Sau khi nàng ta thiên ân vạn tạ mới ra khỏi Trường Hi cung, đoạn đường đi ra ngoài này nhìn rất có tinh thần, giống như cả người tràn đầy sức sống.
Nửa canh giờ sau, Đường thị trở lại Nghiễm Bình vương phủ, trong sân đụng phải Ngụy thị Trắc phi của Quận Vương gia.
Ngụy thị sinh trưởng tử cho Vương gia, trong phủ vẫn luôn là người đắc ý, bởi vì có nhi tử bên người làm việc luôn tùy tiện. Thường ngày Vương phi thấy nàng ta đều bày tỏ căm ghét hoặc là khinh thường, ngày hôm nay Ngụy thị lại chua ngoa lên tiếng chào hỏi, Vương phi cho nàng ta một ánh mắt sâu sắc đồng tình. [email protected]đ/l~q+đ
Kiếp trước thiếu nợ còn chưa trả hết cũng không biết đắc ý cái gì? [email protected]đ/l~q+đ
Tích nhiều khẩu nghiệp như vậy, nói không chừng báo ứng lập tức sẽ đến, còn chưa biết được!
Trời cao muốn giáng tai họa nhi tử của ngươi cũng không thể cứu ngươi được!
Sau khi đồng tình, Đường thị cũng không để ý tới nàng ta, cao ngạo bước đ[email protected]đ/l~q+đ
Danh Sách Chương: