Trong Chiêu Dương cung, Tô Quý phi cầm thìa nhẹ nhàng quấy chén cháo làm đẹp. Như bình thường, miệng nhỏ nhắn ăn cháo, vừa nghe người hầu trước mặt nói chuyện mới mẻ trong cung, ăn xong dọn dẹp một phen còn đi bộ ở ngự hoa viên. Vận khí tốt gặp phi tần cung khác lại bắt bẻ vài câu... Đây mới là bắt đầu một ngày tốt đẹp .
Lẽ ra nàng ta nên vui mừng, hôm nay là sinh thần Hoàng Thượng, người đêm qua không đi đâu cả chỉ nghĩ ngơi ở Chiêu Dương cung, thể hiện địa vị của nàng ta trong cung?
Tối hôm qua ngủ lại cùng sáng nay vừa tỉnh lại, Tô Quý phi đều rất thoải mái, thế nhưng ngay lúc nàng ta cảm thấy hạnh phúc, câu nói kia của Hoàng Thượng.
—— ái phi à, nàng đã đến tuổi này rồi, nên bảo dưỡng thôi.
Lời này khiến lòng Tô Quý phi lạnh lẽo, mới đầu tháng mười, nàng ta lại cảm thấy giống như chỉ mặc áo mỏng vào mùa đông khắc nghiệt.
Cầm thìa trong tay quấy nửa ngày, miệng mới ăn được ai muỗng. Người hầu trước mặt khuyên nhủ: "Cháo nhanh lạnh, nương nương ăn nhiều một chút, có chuyện gì không thoải mái cũng đừng để bản thân bị thua thiệt."
Lúc đầu Tô Quý phi suy nghĩ viễn vong, nghe thấy giọng nói này, nàng ta hoàn hồn. Cúi đầu nhìn chén cháo xen lẫn rất nhiều thứ làm đẹp cao cấp, nàng ta chỉ cảm thấy châm chọc, nào muốn ăn?
Tô Quý phi vừa để thìa xuống: "Không thấy ngon miệng, lui xuống đi."
Người hầu muốn khuyên, nhớ tới tác phong trước sau như một của nương nương, lại không dám. Đành phải bưng chén rút lui, bê khay điểm tâm hai tầng tới, ngóng trông nương nương đói bụng thì ăn chút ít.
Lúc này trong đầu Tô Quý phi hoàn toàn không màng chuyện ăn uống, để người bưng chén cháo nhỏ đi, nàng ta nói: "Lấy tấm gương tới."
Ma ma đến trước bàn lấy gương, lớn cỡ chừng bàn tay, bà ta đưa tới tay Tô Quý, Tô Quý phi cầm tấm gương xem đi xem lại: "Ma ma nói xem, có phải bản cung tuổi già sắc suy* không còn xinh đẹp như trước?"
*ý là lớn tuổi nên sắc đẹp giảm xuống.
Khi Hoàng Thượng nói lời kia, không có người khác ở đó, người hầu trong Chiêu Dương cung không rõ đêm qua xảy ra chuyện gì, nhớ lại Hoàng Thượng lúc đi mặt không ‘thối’, bước chân còn rất nhẹ nhàng, tại sao Quý phi nương nương khác thường đến thế?
"Ôi trời nương nương của ta ơi, người mới bao nhiêu tuổi? Người dưỡng tốt đến trông còn trẻ hơn cả Tĩnh tần trẻ tuổi, từ này không dính dáng đến người chút xíu nào."
Như bình thường, nghe ma ma nói như vậy, Tô Quý phi khẳng định đắc ý.
Hôm nay nàng ta không cười nổi, đưa tay kiểm tra khuôn mặt trắng nõn khi không đánh phấn. So với lúc hơn mười mấy tuổi thì quả thật trưởng thành hơn. Lúc vừa mới tiến phủ nàng ta non nớt cỡ nào? Lúc ấy gương mặt còn hơi nhiều thịt, sờ vào vừa nhỏ vừa mịn, xinh đẹp linh động... Sao giống bây giờ, cho dù mỗi ngày đều bảo dưỡng, vẫn không sánh bằng lúc mới nhất tiến cung.
Lúc đầu nếu có nhi tử, Quý phi chuyển ý định nuôi dưỡng và nâng đỡ nhi tử thượng vị.
Vậy mà nàng ta không có.
Bởi vì nàng ta không có, nên nhất định phải tranh thủ tình cảm cùng những người bên dưới.
Trong lòng Quý phi khổ cực kì, nghe được những lời kia đã đủ khiến người ta đau lòng, kết quả cẩu Hoàng đế nói, không, còn chưa đủ ——
Không bao lâu, một thái giám trẻ tuổi chạy chậm tiến vào Chiêu Dương cung.
Thấy Tô Quý phi thì hắn ta quỳ xuống, gấp rút nói: "Không xong rồi nương nương, nô tài nghe nói Hoàng Thượng phong Phùng Chiêu nghi thành Hi tần, ban thưởng ở chính điện Trường Hi cung."
Chiếc gương tròn chuôi khảm các loại bảo thạch rơi trên mặt đất, tay cầm vỡ ra, đứt thành hai đoạn.
Trong nháy mắt, Quý phi không lộ ra vẻ gì.
Sau đó mới phát ra ghen tỵ ngập trời.
Khó trách sáng sớm nàng ta không giữ người lại được, Hoàng thượng sốt sắng đến chỗ Phùng Chiêu nghi... À không, nàng đã không còn là Chiêu nghi, lắc mình biến thành Hi tần nương nương.
Mới bao lâu?
Chỉ tròn nửa năm.
Nàng đã từ Mỹ nhân nhảy đến Chiêu nghi hiện tại thăng lên tần vị.
Tô Quý phi không để ý tới chiếc gương bị gãy, nàng ta cắn răng hỏi: "Vì sao? Phùng Thị làm gì để Hoàng Thượng long nhan vui mừng?"
Thái giám tới báo tin rụt cổ lại, thận trọng nói: "Hôm nay không phải lễ vạn thọ sao? Hi tần nhảy múa cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng xem xong, thích vô cùng."
Nhảy múa! Lại là nhảy múa! Nàng ta từng ngày thêu hầu bao cẩn thận từng đường kim mũi chỉ chẳng lẽ kém một điệu múa ư?
May cẩu Hoàng đế không ở đây, bằng không y sẽ thành thành thật thật nói với Quý phi: So ra kém, hầu bao nàng thêu đời này cộng lại cũng kém.
Hoàng thượng chưa từng cảm thấy hầu bao có gì hiếm lạ, chỉ cần y muốn, mỗi ngày đổi một cái cũng không trùng nhau.
Còn nói về bên cẩu Hoàng đế, y thượng triều, dù đang đối mặt với chư vị đại thần nhưng trong đầu chỉ chứa bộ dáng Hi tần nhảy múa, lắc đầu, tạm thời mời Hi tần ra khỏi đầu, y nắm chắc sắp xếp các hạng mục công việc, thấy đám đại thần không phản đối liền để Lý Trung Thuận tuyên bố bãi triều, trở lại Ngự Thư Phòng cũng không làm chính sự, quan viên các nơi đưa văn thư chúc mừng Hoàng Thượng đến y cũng chẳng thèm nhìn, tấu chương cũng không muốn xem, nhất định phái tiểu thái giám bày giấy mài mực, y muốn làm phú* cho Hi tần.
*Phú vốn là một thể văn Trung Quốc thịnh hành vào thời Hán, dùng lối văn có nhịp điệu, nhằm miêu tả, trình bày sự vật để biểu hiện tư tưởng tình cảm của tác giả. Phú có bốn loại chính là: cổ phú, bài phú, luật phú và văn phú.
Rắm câu vồng một ngàn từ do Hoàng Đế tự tay làm ra lưu truyền thiên cổ ra đời từ hôm đó. Cẩu Hoàng đế tạo hình không chút mới mẻ, nhấc bút lên ý tưởng như suối tuôn, khen người đến không lấy tiền tựa như tỏa ra từ bên ngoài. Viết xong một trang giấy còn cảm thấy chưa thỏa mãn, y lại bổ sung thêm hai đoạn.
Xong việc lại sửa chữa một phen, trải trang giấy xuống sao chép lại.
Y còn dự định dành thời gian làm một bức tranh, tranh và phú được chế thành bình phong hai mặt, bày ở bên cạnh.
Tranh còn chưa thấy, chờ bình phong làm thành không biết đến lúc nào, cẩu Hoàng đế không đợi được lâu như vậy, hôm nay y muốn cùng người khác khoe khoang. Vừa lúc Tuệ phi đến tặng quà, bình thường Tuệ phi cũng thích viết mấy bài thơ, nàng ta chuẩn bị một bài thơ ca công tụng đức của Hoàng Đế, tự mình đề thơ tự sáng tác ra mời người thêu từng châm từng nét.
Tuệ phi xuất ra quà tặng mình chuẩn bị, Hoàng thượng nhìn một chút, nói không tệ. Lại ngoắc tay bảo nàng ta tới bên cạnh: "Ái phi xem thử phú văn trẫm viết."
Đảo qua sơ sơ, Tuệ phi đã nhìn ra đây là ca tụng mỹ nhân, nghĩ đến Hoàng Thượng đặc biệt để mình xem, đây chẳng phải là...
Nghĩ như vậy, nhịp tim nàng ta tăng nhanh hơn, Tuệ phi chao đảo ngay từ đầu cẩn thận đọc qua, cảm thấy không được bình thường.
Mặc dù sáu phần nội dung bản phú văn đều có thể tả bất kì vị mỹ nhân nào, cũng có một số đặc điểm nổi trổi cho thấy thân phận. Tinh tế xem ra, đây vốn không phải sáng tác cho nàng ta, mà vì Hi tần Phùng Thị hôm nay vừa mới thăng phân vị .
Lấy thân phận phi tần mà xem, văn chương viết coi như không tệ.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Hoàng Thượng dành tình cảm chân thành tha thiết vì một nữ nhân khác làm ra tác phẩm vỗ bàn tán dương như vậy, dù đã qua số tuổi để tranh thủ tình cảm, lòng nàng ta vẫn chua xót.
Cũng may Tuệ phi là người có nhi tử, dù không vì mình cân nhắc cũng phải ngẫm lại cho Tứ Hoàng tử, nội tâm nàng ta tuy phập phồng dữ dỗi, nhưng không lộ ra quá nhiều, còn cười nói: "Thần thiếp cũng không nói được, chỉ cảm thấy từ ngữ hoa mỹ tình ý động lòng người."
Hoàng Thượng đầy tán đồng, còn ngẩng đầu lên, đồng thời tiếc cho Tuệ phi không tận mắt nhìn thấy, Hi tần nhảy múa mặc cho ai xem cũng phải nhớ thương.
Lúc đầu Tuệ phi muốn mượn cơ hội đưa thơ cọ sát trước mặt Hoàng Thượng, cũng nhắc về nhi tử, kết quả trong lòng Hoàng Thượng vốn không chứa người khác, há miệng ngậm miệng đều là Hi tần. Tuệ phi không ở lại được nữa, đành phải tìm cách lui ra ngoài, còn chưa đi xa, đã đụng vào Tĩnh tần bưng thứ gì tới.
Thế là Hoàng Thượng lại chia sẻ "Kiệt tác không ai sánh bằng" cho Tĩnh tần.
Những người sau Tĩnh tần cũng không trốn được.
Nhóm phi tần đều khen, cẩu Hoàng đế hài lòng, lại tiếp tục gọi Phùng Niệm đến, để nàng xem.
Cẩu Hoàng đế chờ phản ứng của Phùng Niệm, Phùng Niệm không biết nên phản ứng làm sao. Phải nói thế nào, thử nghĩ có người viết tác phẩm rắm cầu vồng tám trăm chữ tặng ngươi, thổi từ tóc đến chân, bao gồm dáng người, tướng mạo, tính cách, tài nghệ và phẩm vị cá nhân... Tổng kết lại, mọi thứ đều tốt, max điểm một trăm đến một trăm hai cũng không đủ, thêm hai mươi cũng không sợ kiêu ngạo!
Tác phẩm này, cho người khác xem là chua, cho Phùng Niệm xem thì nàng lại xấu hổ muốn chết.
Hạ Cơ: "Đến rồi đến rồi, thiếp chờ phân đoạn này đã lâu!"
Phùng Tiểu Liên: "Thật không ngờ, hắn là một cẩu Hoàng đế rất có tố chất văn học và tài nghệ."
Tây Thi: "Có bao nhiêu tâm tư đâu? Ròng rã một tờ rưỡi, hắn nhanh chóng viết xong."
Bao Tự: "Cũng không biết chủ group có bị cảm động không?."
Phùng Niệm: "Không dám động đây, ta muốn chết rồi, đạp ngựa này là hành động ngu ngốc gì đây? Thổi rắm cầu vồng sợ người ta không biết, còn cho sao chép lại để người ta xem thử."
Đát Kỷ: "Cẩu Hoàng đế nói tiểu câm can nàng nên nhìn thêm mấy lần, đây là toàn bộ lòng trẫm.”
Phùng Niệm: "Ta tạ ơn hắn không bắt ta đọc thuộc lòng cả bài, ta tạ ơn hắn không bảo ta xem hết tác phẩm này rồi về viết bài cảm nhận tám trăm chữ ngày mai nộp..."
Đông Ca: "Phụt."
Triệu Phi Yến: "Ha ha ha ha ha ha ha."
Bên ngoài, ánh mắt Hoàng Thượng nhìn về phía Phùng Niệm vẫn rất chờ mong, thấy mặt tâm can đỏ bừng, không biết nàng xem xong có cảm động rơi lệ hay không.
Trời đất chứng giám.
Phùng Niệm không thẹn thùng, mà là xấu hổ!
Trong lúc nhất thời, Phùng Niệm cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì, cũng may lúc này Tiểu Triệu Tử vội vàng đến bẩm báo nói: "Khang vương dẫn theo Thế tử tới."
Hoàng Thượng còn muốn để bọn họ đợi lát nữa, Phùng Niệm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thả tác phẩm trong tay xuống, cười nói: "Người gặp họ trước đi, thiếp ở đây không chạy đi được."
Hoàng Thượng để Phùng Niệm ngồi trên giường dài, lúc này mới tuyên phụ tử Khang vương.
Phụ tử hắn ta tiến điện liền chú ý tới bên trong không chỉ có Hoàng Thượng, mà Phùng Niệm cũng ở đây.
Phùng Niệm không để ý đến bọn họ, nhưng Bùi Trạch rất khó khống chế mình, sau khi vào mắt hắn ta nhìn lén mấy lần. Phùng Niệm ở ngự tiền trước sau luôn mở vầng sáng, nàng sẽ không sơ sẩy ở những chi tiết này, kết quả Bùi Trạch kinh ngạc, đột nhiên hắn ta phát hiện tin đồn bên ngoài không giả, không phải Phùng Niệm không đẹp, chỉ là lúc trước ăn diện không khéo, bây giờ nàng đã thay đổi.
Trong lòng Bùi Trạch phát sầu, quên mất trước khi ra cửa mẫu thân liên tục căn dặn. Bà nói hình như Thái hậu đã nghe được gì đó, biểu hiện hoài nghi, mẫu thân cảm thấy không đúng đã từng giải thích, bảo hắn ta tiến cung chú ý vạn lần, có cơ hội liền tận dụng hết sức rũ sạch quan hệ với Phùng Chiêu nghi, ngàn vạn lần không thể quấy rầy nàng.
Trong lòng có tư vị gì tạm thời không đề cập tới, lúc ấy Bùi Trạch đáp ứng.
Hắn ta cho là mình tuy có tiếc nuối, nhưng không đến mức luống cuống, chờ chân chính nhìn thấy Phùng Niệm mới giật mình coi trọng bản thân.
Thấy hắn ta mất hồn mất vía như thế, sắc mặt Hoàng Thượng không tốt.
Khang vương cũng cảm thấy nhi tử đang làm chuyện ngu ngốc, lặng lẽ túm hắn ta, đồng thời dự định tiến lên một bước trình quà tặng sinh thần Vương Phủ chuẩn bị cho Hoàng Thượng.
Cùng lúc đó, Phùng Niệm dưới sự khuyến khích của toàn thể thành viên group, ngắm Bùi Trạch thả kỹ năng thẳng thắn sẽ được khoan hồng của Lữ Trĩ mới gửi tới.
Thật trùng hợp, Khang vương bưng hộp gấm tiến lên một bước, ngăn giữa Phùng Niệm và Bùi Trạch.
Sau đó cũng không biết là thẻ BUG hay là nói thẳng sẽ được khoan hồng là kỹ năng không định hướng, nói tóm lại, kỹ năng hố cha này thật sự hố cha Bùi Trạch, vững vàng treo lên người Khang vương.
Khang vương cũng không đi về phía trước, ôm hộp gấm ngồi bệt xuống đất, lên tiếng khóc rống: "Khi đó ta không nên liên thủ với lão Lục mà xử lí lão Đại, ta thật không nên! Sớm biết vị trí kia không phải của ta, ta hại hắn làm gì? Ai làm hoàng đế cũng tốt hơn hiện tại."
Ông ta tiến vào cảnh giới quên mình, loảng xoảng đấm ngực nói ta hối hận, ta thật sự hối hận.
Tổng quản thái giám chuẩn bị tiếp nhận hộp từ trong tay ông ta chuyển giao cho Hoàng Thượng lơ ngơ.
Thế tử Bùi Trạch rớt ở đằng sau như gặp ma.
Hoàng Thượng mới đầu sững sờ, trong lòng tự nhủ ông ta làm gì? Đợi nghe rõ Khang vương nói lời kia, trong lòng y tuôn ra vạn loại phẫn nộ, tức giận ngập trời.
Hi tần nương nương ngồi trên giường dài ánh mắt đờ đẫn, cái miệng nhỏ nhắn có chút mở ra.
Về phần trong group ——
Lữ Trĩ: "Chuyện này. . ."
Hạ Cơ: "Chuyện này. . ."
Bao Tự: "Chuyện này. . ."
Tây Thi: "Chuyện này. . ."
Triệu Phi Yến: "Chuyện này có chút lúng túng."