Một nhà Bùi Hoảng vẫn chưa biết vận mệnh của con bọn họ đã được định sẵn từ sớm, nghe nói Hoàng Thượng gọi cả Bùi Trạch và Phùng Hi cùng vào cung, tưởng rằng chuyện còn có đường cứu vãn.
Trước khi đi, Dương thị đặc biệt dặn dò hắn ta, bảo hắn ta tuyệt đối đừng nể mặt Phùng Hi nữa, phải khiến Hoàng Thượng hiểu rõ tình hình thật sự, sau đó trở về một cách trong sạch.
Thật ra Bùi Trạch không thích tranh biện với người khác lắm, nhưng hắn ta nghe nói cải tạo lao động khổ, lại nhớ đến Phùng Hi vào cung rêu rao những thứ kia vốn muốn hại hắn ta. Bây giờ phụ mẫu đánh cược mặt mũi đi cầu xin người khác, rất vất vả mới đổi được một cơ hội làm sáng tỏ, hẳn hắn ta nên giải thích rõ ràng.
Cứ như vậy, Bùi Trạch và Phùng Hi đối chất ở ngự tiền.
Trừ khi trải qua huấn luyện đặc biệt, người bình thường rất khó nói dối toàn diện mười phần. Nhất là lúc tranh luận với người khác, nhìn biểu cảm và sắc mặt, nghe lời bọn họ nói đều có thể phán đoán được điều gì.
Tựa như lúc này, lời Bùi Trạch nói tư duy ăn khớp rõ ràng rất nhiều. Hắn ta còn nhắc tới mọi người ở quý phủ có thể làm chứng cho mình. Phùng Hi nóng tốt cho ngươi! Trước khi ngươi vào cung đã bảo bọn họ chuẩn bị tốt, đã thông đồng xong rồi!"
Đã phát hiện được ý đồ của Bùi Trạch, Phùng Hi sao có thể mặc người ta chém giết? Giọng nàng ta căm hận: "Ngươi dám nói ngươi không có không tự trọng nhớ mãi không quên Quý phi nương nương? Ngươi dám nói ngươi không nuôi thế thân ở quý phủ? Ngươi dám nói ngươi không so sánh ta với Quý phi, chê ta mặt nào cũng không bằng? Ta là phu nhân do ngươi cưới hỏi đàng hoàng, ngươi đối xử với ta thế nào? Ngươi có ngày nào xem ta như phu nhân của ngươi không?"
Những lời này, Bùi Trạch nghe tê cả da đầu: "Ngươi đừng mất lòng liền nói bậy, đây đều là nội dung mà ngươi phán đoán. Chưa nói đến những cái khác, ngươi nói ta nuôi thế thân, Lý thị và Cao thị vẫn đang ở quý phủ, Hoàng Thượng nhìn thấy liền biết các nàng xứng làm thế thân của Quý phi hay không? Nào có thế thân không giống bản gốc nổi mười trên mười?"
Vốn hắn ta hơi chột dạ, sau khi nhìn thấy Phùng Niệm ngồi một bên, cảm thấy nhất định mình có thể giải thích rõ ràng, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ tin tưởng hắn ta. Chỉ cần hắn ta không tiết lộ cảm xúc khi đối mặt với Phùng Niệm là được.
Vì sao?
Bởi vì hắn ta dựa theo trí nhớ tìm hai thế thân của Phùng Niệm, hai người gọi là thế thân này không tính là quá giống Phùng Niệm trước khi vào cung, chỉ là một người mặt mày tương tự, một người vóc dáng tương tự. Hai năm nay, Phùng Niệm đã khác nhiều, Lý thị và Cao thị có thể giống nàng mới là lạ.
Thấy hắn ta không chột dạ như thế, Bùi Càn đánh chấm hỏi trong đầu.
Trong số mọi người, Phùng Niệm là người hiểu rõ nhất. Chỉ cần có vầng sáng của Tây Thi, Bùi Càn trông thấy đương nhiên không có khả năng giống. Nàng cũng không có khả năng xóa bỏ vầng sáng, liền cười dịu dàng nhìn Bùi Càn: "Thần thiếp có phương pháp phân biệt đơn giản hơn, Hoàng Thượng muốn nghe không?"
Bùi Càn giơ tay lên một cái, để Quý phi có lời cứ nói.
"Mọi thứ người đang làm, trời đang nhìn, không chột dạ thì đại khái có thể thề. Chúng ta xem phản ứng của ông trời, chẳng phải sẽ biết ai đúng sao?"
Dự vương luôn đứng ngoài quan sát, nghe nói thế, cảm thấy Quý phi bị ngu. Coi như ngẩng đầu ba thước có thần linh, nhưng chưa chắc thần linh sẽ quan tâm chuyện vụn vặt thế này. Làm việc trái lương tâm còn dám thề trước mặt mọi người nói mình trong sạch thì có rất nhiều, nhưng có mấy ai từng gặp báo ứng?
Như vậy xem ra, Quý phi xinh đẹp là thật, không thông minh cũng là thật.
Đúng thế, sao Hoàng Thượng lại sủng ái người thông minh tuyệt đỉnh chứ? Thương kẻ ngốc, trong lòng mới yên tâm.
Dự vương nói xấu Phùng Niệm trong lòng, đang đợi Hoàng Thượng phật ý nàng, ai ngờ mắt Hoàng Thượng sáng ngời, nói đó là một ý kiến hay.
Lần này, Dự vương ngồi không yên.d#đ"l,q/đ
"Mang người tới xem một chút, chuyện liền sáng tỏ, cần gì phải làm phiền ông trời?"
Bùi Càn quay sang nhìn, ánh mắt vô cùng đắc ý. Y nói: "Ngươi đưa yêu cầu lên trời đúng là phiền phức. Ái phi của trẫm có thể giống ngươi sao?"
Bùi Càn bảo Bùi Trạch đi ra ngoài một cái, nhìn trời nói lời thề.
Thề thôi, có vấn đề gì?
Bùi Trạch giơ tay phải lên, trang trọng nghiêm túc nói một đoạn. Hắn ta nói hắn ta thề tuyệt đối chưa từng không tôn trọng Quý phi nương nương, chưa từng làm chuyện tìm thế thân, dù Hoàng Thượng không nhận chất nhi là hắn ta, trong lòng hắn ta vẫn coi Hoàng Thượng là thúc thúc, Quý phi nương nương chỉ là thúc mẫu của hắn ta mà thôi...
Hắn ta nói xong, thấy cũng chẳng xảy ra chuyện gì, đang định trở về bên trong, lúc này mây đen cuồn cuộn. Mây đen nặng nề bay qua, chẳng bao lâu che mất nửa bầu trời. Đầu tiên là đen kịt, sau khi phủ kín toàn bộ kinh thành, tiếng sấm ánh chớp xuất hiện.
Trong group luôn thúc giục Phùng Niệm ra ngoài, đến dưới mái hiên cẩn thận mà nhìn.
Vi Hương Nhi: "Cái 'sát tinh lâm thế' này cũng dùng quá tốt! Vừa mở ra. thời tiết lập tức thay đổi!"
Lữ Trĩ: "Thật đáng tiếc, lúc trước bản cung không có cái này, nếu không tiện nhân Thích thị kia đụng đến ta một phát liền mở lên đầu nàng ta. Ta xem nàng ta làm sao tùy tiện!"
Dương Ngọc Hoàn: "Lưu Bang đang nhìn đấy..."
Tây Thi: "Âm u, trời giáng phát sấm mà thôi, Lữ muội mà cũng dám chẻ Thích phu nhân như chẻ gỗ, còn bảo không nghiện mồm?"
Trần Viên Viên: "Bớt tranh cãi đi, đều nghiêm túc nhìn xem, trường hợp lớn như vậy không thể gặp nhiều đâu."
...
Hoàng Thượng, Quý phi và Dự vương đều đi ra. Tất cả đứng dưới mái hiên bên ngoài, ngẩng đầu nhìn trời, trên trời mây đen cuồn cuộn, tia chớp giống như lúc nào cũng có thể bổ xuống.
Mặc dù chưa tới thời điểm lạnh cóng, nhưng giờ đang là mùa đông. Dù mùa hè, trong kinh cũng không phổ biến loại thời tiết này, đừng nói là mùa đông!
Dự vương không khép miệng lại được, cả người đều ngây ra. Ông ta nhìn chằm chằm bầu trời, nửa ngày sau mới quay đầu lại nhìn Bùi Trạch, không thể tin được người này lại bị trời xanh vả mặt.
Bùi Trạch cũng đang mờ mịt, mờ mịt xong lại thật sự tuyệt vọng. Trong lòng hắn ta loạn như cào cáo, ráng chống đỡ nói: "Chắc là trùng hợp."
Nói xong, bầu trời vốn đen kịt thông suốt mở một tia sáng, mây đen như bay như tan, vội vàng rút đi. Lần này thì xong, bao gồm cả thái giám, cung nữ và thị vệ, tất cả mọi người nhìn Bùi Trạch chằm chằm. Bùi Càn càng không cần phải nói, sắc mặt của y không khác sắc trời vừa rồi là mấy, đen kịt.
"Ngươi nói với trẫm đây là trùng hợp? Dự vương, ngươi nói xem, đây là trùng hợp ư?"
Dự vương hận không thể mắng chết Bùi Hoảng. Ông ta liên tục cam đoan người bị oan, nói có biện pháp chứng minh, chỉ cần một cơ hội nói chuyện mà thôi, Dự vương mới giúp một chút.
Lúc quyết định vào cung, nghĩ đến đều là huynh đệ, mặc dù nhà ông ta đã sớm bị tước, cũng không thay đổi được sự thật hai người cùng một phụ thân.
Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ai biết ông ta lại dám lừa người? ? ?
Dự vương hổ thẹn nói: "Thần chưa điều tra rõ ràng đã tiến cung, phạm phải sơ suất mức này, thần tình nguyện bị phạt."d%đ&l][email protected]đ
Lúc này, Phùng Hi đang muốn cười. Bùi Trạch thấy biểu cảm kia của nàng ta liền quyết định rõ ràng, 'phịch phịch' quỳ xuống trước Hoàng Thượng, nói: "Chuyện trước kia, nói thật ta cực kỳ hối hận, trong lòng có tiếc nuối, trong thời gian ngắn không dứt bỏ được là sự thật, sợ Hoàng Thượng hiểu lầm mới thề thốt phủ nhận. Mặc dù ta có loại suy nghĩ này, nhưng chưa từng làm chuyện gì vi phạm, ta đang cố gắng quên đi, chẳng mấy chốc sẽ thành công. Mà chuyện này với nội dung mà Phùng Hi tố cáo ta không thể hợp làm một. Ta nói trái lương tâm, nàng ta cũng không thành thật như vậy. Nếu không, người cũng bảo nàng ta lập lời thề đi."
Ông trời đã có thể đứng ra vả mặt của hắn ta, hẳn sẽ không bỏ qua Phùng Hi. Bùi Trạch tin tưởng như thế.
Thế là tất cả mọi người lại nhìn về phía Phùng Hi.
Vừa mới cảm thấy mình thắng chắc, cả người Phùng Hi cứng đơ. Nàng ta cố hết sức bày ra vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Đã chứng minh ngươi lừa đảo, Hoàng Thượng vẫn còn nghe lời ngươi sao?"
Trông Phùng Hi kiên cường, thật ra trong lòng loạn thành một đống.
Bùi Càn không để ý nàng ta, ngược lại nhìn về phía Phùng Niệm: "Quý phi có ý gì?"
Phùng Niệm cười nói: "Thần thiếp rất muốn trực tiếp tin tưởng Nhị muội, nhưng muốn phục chúng, vẫn phải trải qua quy trình. Người không chột dạ cũng không sợ thề, Hoàng Thượng người cảm thấy thế nào?"
"Vậy liền theo lời Quý phi, Phùng Hi ngươi cũng lập lời thề. Chỉ cần trời không đổi sắc, trẫm liền tin ngươi."
Bùi Càn vừa thốt ra lời kia, trong group lập tức bắt đầu mặc niệm vì Phùng Hi.
Vừa rồi Phùng Hi nhìn Bùi Trạch giống như đang nhìn chó mất chủ. Bây giờ nàng ta không có cách nào nhẹ nhõm nữa, bình thường người chưa từng coi lời thề ra gì, lúc này lại thực sự sợ hãi. Nói gì đây? Nói xong trời xanh hiển linh vả mặt của nàng ta thì làm sao bây giờ? Nhưng Hoàng Thượng đã ra lệnh, tuyệt đối không nói không được. Nhớ lại vừa rồi Hoàng Thượng hỏi Phùng Niệm thấy thế nào, nàng nói thẳng là tin tưởng chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao? Tại sao phải vẽ vời cho thêm chuyện ra?
Trong lòng vừa sợ vừa hận Phùng Niệm.
Nàng ta kéo dài không mở miệng. Bùi Càn cạn hết kiên nhẫn: "Chẳng lẽ ngươi không dám nói? Bởi vì ngươi lừa gạt Quý phi, lừa gạt trẫm?"
"Không, ta tuyệt đối không có!"
"Vậy lập tức thề đi."
Phùng Hi run rẩy giơ tay lên, nhỏ giọng nói: "Ta thề không có ác ý lừa gạt Quý phi nương nương..."
Nàng ta cố gắng tăng thêm cái "ác ý" trong lời thề, cho rằng như thế có thể qua mắt được, nàng ta cảm thấy không sai. Mặc dù mình nói nói láo, nhưng chỉ là muốn tự cứu mà thôi, có lỗi gì đâu? Phùng Hi tự an ủi mình nói không có vấn đề gì, trên trời sẽ thông cảm được, nhất định sẽ thông cảm cho nàng ta là người cực khổ như thế.
Kết quả chuyện vừa xảy ra lại lặp lại một lần. Lần này bởi vì người đều ở bên ngoài, chứng kiến rõ ràng hơn vừa rồi.
Bùi Càn ngẩng đầu nhìn một lát, sau đó ‘chậc’ một tiếng.
"Hai người các ngươi thật đúng là tuyệt phối, màn biểu diễn rách nát cũng diễn một đống."
Phùng Hi quỳ xuống, đưa tay ôm lấy chân Phùng Niệm: "Ta không cố ý, ta chỉ muốn kể khổ với người. Lúc nói bởi vì tức giận nên hơi phóng đại một chút, ai ngờ Hoàng Thượng lại đến lúc này, vừa vặn nghe được. Ta lại không thể sửa lời, liền nghĩ dù sao ta và Bùi Trạch cũng nhìn nhau sinh chán ghét, nói nghiêm trọng hơn, mượn cơ hội để nhân dịp hòa ly. Chỉ là muội muốn hòa ly với hắn mà thôi."
Phùng Niệm mới lộ ra vẻ không kiên nhẫn, Tiểu Triệu Tử đã để ý người, lôi Phùng Hi ra.
"Quý phi nương nương thân thể ngàn vàng, há cho ngươi có thể đụng? Nói chuyện cứ nói, đừng có mà động tay động chân ở đây!" d%đ:l*&q++d##
Bùi Càn liếc Tiểu Triệu Tử một cái, cẩu nô tài kia làm trò thật nhiều! Y chỉ coi Tiểu Triệu Tử đợi cơ hội để thể hiện, không nghĩ nhiều, ra lệnh nói: "Ngươi đã khi quân còn quanh co, muốn chỉ nhẹ nhàng một câu liền được giải vây cho ngươi đẹp mặt! Hai người các ngươi cùng đi cải tạo lao động, khi nào sửa tính tốt thì khi đó mới coi như xong."
Sau khi ra lệnh, Bùi Càn lại đánh giá bản thân: "Biến thành người khác đã chém các ngươi rồi, vẫn là trẫm mềm lòng."