Editor: Đào Sindy
Người hầu của Tạ Chiêu nghi khai ra Phương Nghi của Chiêu Dương cung, lập tức có ma ma tiến đến trói người, lại không thể đưa người tới trước mặt Hoàng Thượng.
Đợi không bao lâu thì có người vội vàng chạy đến bẩm báo, nói Phương Nghi không phối hợp, mới đầu nàng ta nói mình là người của Tô phi nương nương Chiêu Dương cung, ba người còn lại không có quyền bắt mình, biết được bản án đã giao vào tay Hoàng Thượng, nàng ta mới chịu thua, ai biết đó là để mọi người lơ là, thừa dịp đám ma ma chưa kịp chuẩn bị, người như nổi điên tự đập đầu chết.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô phi.
Tô phi sợ ngây người: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói nàng ta đập đầu chết rồi? Đập chết ở đâu?"
Ma ma cũng không nghĩ tới Tô phi sẽ hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp lời nàng ta, nói nàng ta đụng đầu vào thành cung trong Chiêu Dương cung, đập vừa chuẩn vừa đủ tàn nhẫn, đụng xong tắt thở ngay, nhìn thôi cũng đã sợ, hiện tại người còn được xử lý bên kia.
"Các ngươi làm việc thế nào vậy, đi qua trực tiếp trói lại chặn miệng mang tới thôi, sao còn để người ta đập chết tại chỗ bản cung? Xuôi xẻo không nói, hiện tại không còn ai chứng minh bản cung trong sạch? Ngươi sao? Ngươi có thể sao?"
. . .
Đã như vậy rồi, còn trong sạch sao?
Lúc đó tất cả mọi người ở hiện trường cảm thấy Phương Nghi đã biết không thể cứu vãn sợ bị đại hình sau đó, nếu nàng ta chịu không được sẽ nói điều không nên nói, lúc này mới đập chết để kết thúc chuyện này.
Nàng ta muốn bảo vệ ai?
Chỉ có thể là Tô phi nương nương.
Thử nghĩ nếu Phương Nghi là do người khác sắp xếp vào Chiêu Dương cung, nàng ta làm những chuyện này là vì vu oan hãm hại Tô phi. Lúc này nên đi theo đám ma ma tới, đến trước mặt Hoàng Thượng ngụy biện một phen, thấy không ổn có thể bổ nhào vào Tô phi trước mặt cầu nàng ta cứu mạng, nàng ta lại không làm như thế, không phải muốn bảo vệ Tô phi sao?
Các nô tài đều nghĩ như vậy, nhất là Tô phi nương nương vốn không phải là người khoan dung rộng lượng gì, cho tới nay đều rất ghen ghét những người đã sinh ra Hoàng tử, nàng ta cứ như vậy thành người hiềm nghi nhất trong bản án của Tạ Chiêu nghi.
Phùng Niệm quay đầu nghĩ tới, cảm thấy Phùng Nguyên đi qua liên luỵ đến nàng không phải ngoài ý muốn, người sau lưng có chủ ý nhất tiễn song điêu*, nhưng nàng ta muốn động không phải mình, đại khái vẫn là Tô phi.
*một mũi tên hạ hai con chim.
Dù Tô phi mới chịu Hoàng Thượng răn dạy, dù sao nàng ta cũng có phụ thân là Hữu tướng, luôn tồn tại uy hiếp. Đồng thời Tô phi không được nhóm cung nhân thổi phồng tốt đẹp gì, căn cứ mấy lần trước liền nhìn ra được, thủ đoạn nàng ta xử lý người khác thật ra tương đối đơn giản và thô bạo, hoặc mượn chuyện xảy ra mà phát tác, hoặc đến trước mặt Hoàng Thượng phạt hình phạt nhỏ. . . Cộng thêm người này vốn tính tình nóng nảy, bị kích thích liền nổ, sau khi nàng ta tức giận ồn ào thì thường rất không có đạo lý, thoạt nhìn như chó cùng rứt giậu, độ khả nghi kéo lên cao vút.
Giống lúc này, chí ít một nửa người ở đây cảm thấy việc này chạy không khỏi là Tô phi làm, nàng ta có thế lực có nhân mạch.
Lại nghĩ tới Phùng Nguyên bị liên lụy vào, lại là muội muội Hi tần, lúc đầu muốn giội thùng nước bẩn cho Hi tần.
Muốn nói trong cung ai hận Hi tần nhất, mọi người nhất trí cho rằng chính là Tô phi.
Đát Kỷ: "Ta cười chết rồi, nhiều người ở đây như vậy thế mà tin tưởng Tô phi nhất lại là chủ group của chúng ta! Người này còn sống quả thật thua cuộc!"
Lữ Trĩ: "Người khác coi như xong, tỷ cũng hay cõng nồi oan đấy, ở đâu ra mặt mũi mà xỉa xói Tô phi?"
Triệu Phi Yến: "Ta cũng cảm thấy không giống Tô phi, nếu thật sự là nàng ta thì biểu lộ bao nhiêu cũng sẽ như nhân bánh mà lòi ra, có thể chân thực như thế ư?"
Trần Viên Viên: "Có sao nói vậy, đến lúc này rồi mà nàng ta còn ngại xui xẻo, lòng Tô phi nương nương đủ lớn đấy. . ."
Trong lúc tất cả mọi người trong group đang nói xấu, Tô phi cũng cảm thấy ánh mắt người khác nhìn mình không đúng lắm, quay đầu muốn làm sáng tỏ với Hoàng Thượng: "Không phải thần thiếp, thật không phải thần thiếp, thần thiếp bị oan!"
Nàng lại mắng Phương Nghi ăn cây táo rào cây sung*, nói người chết không đáng tiếc chút nào, đáng đời nàng ta!
*Nhận lợi ích từ của nơi này nhưng lại bán sức cho nơi khác.
Hoàng Thượng đã hiểu tình tiết vụ án, chờ nhân vật mấu chốt đến kết quả người không còn, Tô phi bên cạnh lại nói không ngừng, nói mười câu thì cũng toàn là nói nhảm.
Y thiệt là phiền, trả lời một câu: "Trẫm biết đại khái không phải nàng rồi."
Câu này tại đây, hiểm khi làm Tô phi cảm động phát khóc, ai biết được, cẩu Hoàng đế còn nói: "Nếu như hôm nay bị người khác ám hại mất thai có dính líu đến nàng, thì thiết kế phức tạp như vậy liệu nàng có đủ đầu óc không? Có đầu óc này thì sao lại mất hai thai liên tiếp chứ?"
Tô phi cảm động chỉ được hai hơi, liền phiền muộn lên. d&đ(l~q^đ
*
Vì vụ án này, Lý Trung Thuận sắp xếp người tra rõ một lần, lại không có phát hiện gì mới. Hoàng Thượng đau đầu chỉ hai ngày, thực ra y không quá quan tâm Tạ Chiêu nghi, nhưng y không thể chịu đựng trong cung có nhân vật hung ác như thế.
Hết lần này tới lần khác không còn cách, manh mối đến Phương Nghi liền gãy mất.
Tạ Chiêu nghi cũng có người nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ muốn vì nữ nhi và ngoại tôn chưa xuất thế đã chết yểu đòi lại công đạo, bọn họ thấy, đã tra được Chiêu Dương cung Hoàng Thượng nên xử lý Tô phi nghiêm khắc. Nàng ta là nữ nhi Hữu tướng thì thế nào? Nữ nhi Hữu tướng thì có thể muốn làm gì thì làm trong cung sao? Có thể tùy tiện hại tính mạng người khác ư?
Bên Hữu tướng ủng hộ cho Tô phi, chính ông ta cũng nói nữ nhi không thông minh nhất định là bị người ta hại, mong Hoàng Thượng nghĩ lại.
Hoàng Thượng không chỉ nghĩ lại, y còn nghĩ hết tất cả.
Chuyện trên triều còn cần sắp xếp, bản án của Tạ Chiêu nghi cũng chờ y kết thúc, làm sao bây giờ?
Bắt không được hung thủ cũng phải nói rõ mọi chuyện nếu không người Tạ gia sẽ luôn ầm ĩ, Hoàng Thượng đành phải hạ lệnh bắt đánh chết cung nữ Phương Nghi mua chuộc để hại Tạ Chiêu nghi, về phần Tô phi. . . Có khả năng bị vu oan hãm hại, nhưng Phương Nghi là người của Chiêu Dương cung, dù không bị Tô phi xúi giục, Tô phi cũng khó thoát tội lỗi, cộng thêm lần này tình thế nghiêm trọng, cảnh cáo miệng không đủ để ngừng lại, Hoàng Thượng quyết định giảm Tô phi xuống thành Tô tần lấy đó trừng trị, để Tô tần nhớ kỹ dạy dỗ lần này, sau này gặp chuyện nghĩ lại, thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Ý chỉ phát tới cả người Tô tần đều choáng váng.
"Chuyện này liên quan gì đến ta? Có liên quan gì đến ta chứ? ! Không phải Hoàng Thượng nói tin tưởng ta sao? Tại sao còn muốn giảm phân vị? Người khác mua chuộc người trong cung ta đi hại người, còn muốn vu oan cho ta, Hoàng Thượng không truy xét ngọn nguồn thật sự vậy mà tiện thể giảm phân vị của ta, đây tính là gì? Đây không phải người đau đớn, kẻ vui sướng sao?"
Lý Trung Thuận nghẹn lời, trong lòng tự nhủ người đau đớn, kẻ vui sướng không phải dùng như thế đâu.
Tô tần cảm thấy mình là người bị hại, nàng ta bị oan, nàng ta muốn đi tìm Hoàng Thượng lý luận.
"Hoàng Thượng biết người bị ấm ức, có thể làm, cũng chỉ có thể thế này. Người đến khuyên Hoàng Thượng nghĩ lại. . . Việc này không thể nào, nhất định phải cho ngoài cung một câu trả lời."
"Dù bàn giao cũng không thể hiến tế ta? Dựa vào đâu?"
"Dựa vào Phương Nghi đập đầu chết, nàng ta đập chết thì không còn ai có thể chứng minh nương nương trong sạch."
Lý Trung Thuận nói xong cũng lui ra, còn mình Tô tần ngồi khóc tại chỗ, trước kia nàng ta luôn chê Tô phi khó nghe, tập trung tinh thần muốn thăng về vị trí Quý phi, ai biết tai bay vạ gió tới còn nhanh hơn tăng phân vị. Nàng ta bị người khác tính kế tỉ mỉ, gánh tội không nói, còn từ phi vị xuống tần vị.
Trong lòng Tô tần nương nương cực hận.
"Ma ma nói xem, rốt cuộc là ai mưu hại bản cung?"
"Lão nô khó mà nói, nhưng lão nô biết người có thể mua chuộc Phương Nghi cũng không nhiều."
"Mẫn phi, Tuệ phi, Lệ phi còn có Hi tần, là một trong số họ ư?"
Ma ma lại nói: "Không có khả năng nhất là Trường Hi cung, nương nương người nghĩ xem, Phương Nghi có thể không thèm đếm xỉa đến tính mạng, nói rõ nàng ta không phải kiếm chỗ tốt cho mình, đại khái là vì người ngoài cung. . . Dù Phùng gia không ngã, Hi tần và nhà mẹ đẻ có quan hệ không tốt, huống chi hiện tại, Phùng Khánh Dư không có bản lãnh này."
"Vậy thì chính là người trên phi vị như Mẫn phi, Tuệ phi, Lệ phi. . . Đều là tiện nhân! Họ Phùng tốt xấu cũng công khai, các nàng rất được đó, dám dùng ám chiêu với bản cung!"
Ma ma cảm thấy còn có một khả năng là Phương Nghi hận người, Tô tần nghe xong cảm thấy hoang đường, mình không làm gì nàng ta, nàng ta dựa vào đâu mà hận?
Quả nhiên, vẫn là một trong số Mẫn phi Tuệ phi Lệ phi.
*
Ngay lúc Tô tần đang tức giận bùng nổ, ngự tiền lại ra một đạo thánh chỉ, hiện tại phát đi Trường Hi cung.
Cân nhắc đến trong cung công việc bề bộn, chỉ dựa vào ba phi không đủ để sắp xếp thỏa đáng, Hoàng Thượng châm chước qua đi, cho rằng Hi tần có đủ phúc tuệ, có thể gánh vác nhiệm vụ này, thăng làm Hi phi, cùng Mẫn phi Tuệ phi Lệ phi giải quyết hậu cung.
Ý chỉ xuống tới, trên dưới Trường Hi cung sung sướng đến phát rồ.
"Hai tháng này ra ngoài đều nghe mọi người bịa đặt, nói người được sủng ái lại không thể sinh, còn kéo chuyện nhà mẹ đẻ ra. . . Cứ nghĩ thế này liền có thể gắt gao giẫm nương nương xuống, không nghĩ những thứ này lại không quan trọng với Hoàng thượng chứ? Chiêu Dương cung cũng chưa sinh, còn từng làm Quý phi đó, nương nương của chúng ta sao không xứng với phi vị chứ?"
"Xứng, đương nhiên xứng."
"Ban đầu nghĩ đến dù tất cả thuận lợi, cũng phải đợi thêm một năm, ai biết Tô phi nương nương bị dời vị."
"Đâu còn là Tô phi? Đó là Tô tần nương nương!"
Bọn thái giám cung nữ trong Trường Hi cung nói đến náo nhiệt, Phùng Niệm ở trong phòng nghe bọn họ nói nhỏ.
Trần ma ma nói mọi người rất vui mừng, mấy ngày này, không đủ sức quản miệng họ.
"Ta cũng không nói gì."
"Lão nô luôn tin tưởng nương nương, cảm thấy mặc kệ xảy ra chuyện gì người đều sẽ thăng lên, chỉ không nghĩ tới ngày này đến quá nhanh, từ hôm nay người chính là Hi phi nương nương của Trường Hi cung, cảm giác này như đang nằm mơ."
"Thật giống mơ, năm ngoái bây giờ ta đang ở nhà chuẩn bị tiến cung tham gia tuyển tú, trước sau một năm, cuộc sống đã nghiêng trời lệch đất." Phùng Niệm cảm khái một tiếng, lại nhắc nhở: " Bản án của Tạ Chiêu nghi nhìn như chấm dứt, thật ra ta và bà đều rõ bản án này chưa tra hết rõ ràng. Hại người đại khái không phải Tô tần, nghĩ đến trong cung còn ẩn giấu một kẻ lòng dạ độc ác như thế, trong lòng ta thật không bình yên, chỉ sợ mình thành Tô tần, càng sợ thành Tạ Chiêu nghi. Đám người hầu hạ trước mặt, chỉ ma ma ăn muối gạo nhiều nhất, sau này chú ý nhiều chút. . . Trong một năm ta từ Mỹ nhân nhảy lên phi vị, thực sự thăng quá nhanh, sợ không ít người coi thành gai trong thịt đinh trong mắt." d%đ:l%q*đ
"Nương nương yên tâm."
"Phủ Nội vụ dự tính cho ta thêm hai người hầu, bà xem rồi chọn, dẫn về dạy dỗ cho tốt."
Lúc Phùng Niệm sắp xếp Trần ma ma, trong group đang thổi rắm cầu vồng cho nàng, nhất là đám Tây Thi vào group sớm nhất, có thể nói thấy tận mắt tiểu cô nương ngốc bạch ngọt trưởng thành.
Tây Thi: "Ta còn nhớ lúc Niệm Niệm vừa mới tiến cung, đặc biệt không tự tin, làm gì cũng hỏi ý kiến của Lữ muội, một năm này đã trưởng thành rất nhiều, hôm nay trông thấy đã rất có khí thế chủ một cung rồi."
Bao Tự: "Có chút cảm động là chuyện gì xảy ra?"
Đát Kỷ: "Đừng chỉ khen chủ group, còn bồi thường tiền hàng đâu? Hắn cũng càng ngày càng ưu tú đó nha."
Phùng Tiểu Liên: ". . . Hắn ưu tú?"
Lữ Trĩ: "Lấy sức một mình tức chết toàn bộ hậu cung, Hoàng Đế bình thường quả thực không đạt được cảnh giới này, nếu ta là Hoàng hậu của hắn sẽ bớt lo nhiều việc, thấy hắn và chư phi tổn thương lẫn nhau, vốn không cần lo lắng chuyện ái thiếp diệt thê."
Hạ Cơ: "Lưu Bang xanh rồi."
Đát Kỷ: "Không phải, mọi người có suy xét cảm nhận của bồi thường tiền hàng không? Hắn đâu phải người nhặt rác!"
Phùng Niệm: "Đát Kỷ tỷ tỷ. . . Được rồi, cảnh cáo cấm chat tỷ lần một."
Đát Kỷ: "Thiếp nhìn thấu muội rồi, muội thật bất công!"
Lại nói đến Vương Chính Quân vào group gần đây, lúc vào group còn chưa rõ ràng tình huống đã phát cho Phùng Niệm kỹ năng ”gà chó lên trời”, phát xong bị để bên lề luôn.
Tốt xấu cũng là nữ nhân trải qua ba triều từng làm Thái hoàng Thái hậu, tính nhẫn nại của nàng vẫn rất tốt, dù thường ngày lo lắng nhi tử bị lão tổ tông đánh đến ngốc, Vương Chính Quân vẫn vững vàng thăm dò tình huống đại khái trong group.
Khi còn sống nàng như bật hack, chết vào trong group vận khí không quá kém, không phải sao, chủ group thăng phi rồi.
Lúc đầu chuyện của Tạ Chiêu nghi giá trị thù hận không ở trên người nàng, nhưng Tô tần bị kéo xuống, nàng thành người được lợi, một lần kéo đến không ít thù hận.
Tô tần có hận hay không?
Hận chứ.
Đám Hòa tần Mai tần Phúc tần Náo tần có hận hay không?
Cũng hận chứ.
Bất kỳ một người nào ở Tần vị cũng có lai lịch hơn nàng, nhất là Phúc tần, đều đã sinh hai bây giờ còn mang một, có thể nói có công lớn trong việc sinh đẻ, lúc đề bạt người Hoàng Thượng còn nhảy qua nàng ta mà đẩy Phùng Niệm lên, còn nói Hi tần có đủ phúc tuệ, có thể gánh chức trách lớn. . .
Lúc đầu ngoại trừ nghị luận cái chết của Tạ Chiêu nghi và trò cười của Tô tần nương nương Chiêu Dương cung.
Theo Phùng Niệm phong phi, tất cả chú ý và thù hận đến chỗ nàng rồi.
Trong cung, giá trị thù hận cao tất nhiên nguy hiểm.
Trong group mới vừa thảo luận xong, đều nói trong cung ra sức là như vậy, thân phận thấp bị người ức hiếp, thân phận cao bị người đỏ mắt, chỉ cần tiến vào nơi này thì khó có an bình. Hiện tại dừng là không được, chỉ có thể tiếp tục đi lên phía trước, dù sao binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. d$đ+l!q+đ
Tất cả mọi người cảm thấy tạm thời ứng biến, chỉ có Vương Chính Quân, nàng móc ra vầng sáng ―― quý nhân từ trên trời rơi xuống.
Hồng bao gửi tới Phùng Niệm mở ra xem xét, trong lòng tự nhủ không hổ là nữ nhân cầm vai chính, vầng sáng này nói rõ mỗi lần có nguy cơ to lớn xuất hiện, luôn có quý nhân tương trợ. Hồng bao này thật sự phát đúng lúc, Phùng Niệm không chút do dự cho mở ra.
Rất nhiều chuyện thật ra không đáng sợ, không biết mới là đáng sợ nhất.
Nghĩ đến sau này có thể sẽ có người tới hại ta, nhưng lại không biết là ai và lúc nào, cũng không nghĩ ra nàng ta sẽ dùng cách gì, đây là khó khăn nhất.
Vầng sáng quý nhân vừa mở, chưa biết hữu dụng ra sao, chí ít trong lòng thoải mái hơn.
Cùng lúc đó Vương Chính Quân nhìn thấy điểm cống hiến tăng lên một chút, trong lòng cũng thoải mái hơn.
Vương Chính Quân: "Ngao Nhi có thể trông thấy mẫu hậu không? Mẫu hậu gắng thêm chút sức, rất nhanh có thể tích đủ điểm cống hiến, chỉ cần tích đủ ta sẽ gọi phụ hoàng con đến, tiễn hắn đi hầu hạ các vị tổ tông."
Đông Ca: ". . ."
Tây Thi: ". . ."
Triệu Phi Yến: ". . ."
Đát Kỷ: "Mẹ nó, đây là tình huống mẫu tử thần tiên gì thế? Cảm động quá đi."
Hạ Cơ: "Nhỏ thôi, nếu ta là cha của Lưu Ngao, lúc tới sẽ phế bỏ bà nương xui xẻo này trước tiên."
Danh Sách Chương: