Mục lục
Ta Có Một Bầy Họa Thủy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Đào Sindy

Thân cốt nhục mất mà có lại, theo lý Du Quý nhân nên mừng rỡ cực kỳ, khi việc này chân chính xảy ra nàng ta mới cảm giác mình không vui vẻ như vậy. Từng câu từng chữ đám người hầu nói vẫn còn vang bên tai nàng ta, Sâm Nhi đi theo nàng ta không có chỗ tốt, không bằng đi theo Quý phi để co tương lai tươi sáng.

Dù sau này Quý phi sẽ sinh nhi tử, Sâm Nhi cũng không lỗ.

Nếu nàng không sinh là kiếm lợi lớn.

Phú quý đầy trời trong tay như mây khói tán đi, ai mà chịu nổi chứ? Du quý nhân đã quên phản ứng đau buồn vừa rồi của mình, trố mắt nói: "Hoàng Thượng không muốn đưa Sâm Nhi cho Quý phi nương nương?"

"... Trẫm tỉnh táo lại suy nghĩ, như vậy quá tàn nhẫn với nàng."

? ? ?

Nếu như nói tàn nhẫn như thế, bây giờ không phải là tàn nhẫn lần hai à? Nghĩ đến nhi tử có thể vì chuyện này biến thành Hoàng tử bình thường không được chú ý, trong lòng Du Quý nhân thật sự khó chịu không nói ra được.

Nàng ta có ý cứu vãn ――

"Mới vừa rồi là tỳ thiếp có chút không nỡ, bây giờ nghĩ thông, chỉ cần có thể để Sâm Nhi ngừng khóc, chỉ cần đối tốt với nó, ta đều đồng ý, dù không thể ở cùng nó mọi lúc cũng không có gì."

Trở mặt cũng rất nhanh!

Bùi Càn chẹn họng nói: "Vừa rồi là trẫm lo lắng sẽ bị loạn, suy khi nghĩ kỹ một chút cũng không nghiêm trọng như vậy, trí nhớ của con nít có thể tốt bao nhiêu? Nhiều lắm là khóc rống hai ngày, chỉ cần đừng tiếp tục để nó thấy Quý phi thì nhất định con sẽ quên."

"Còn phải xem hắn khóc hai ngày? Hắn khóc như thế tỳ thiếp thật không sống nổi, Hoàng Thượng!"

Bùi Càn chỉ muốn giữ mặt mũi, không thể nói thẳng y ôm Bùi Sâm đi qua bị Quý phi đánh văng ra ngoài được? d&đ:l{q&đ

Nói thật Bùi Càn không hiểu lắm, không phải rất nhiều người đều muốn đoạt Hoàng tử sao? Lúc trước Bùi Hứa mất nương từng có nhiều phi tần tranh giành, nhưng vì lúc ấy người đã không coi là nhỏ, Bùi Càn cảm thấy không cần thiết, nên không lựa chọn trong đám phi tần.

Hiện tại Tiểu Bùi Sâm "Vừa gặp đã yêu" Quý phi vì có thể đi tìm nơi nương tựa nàng ta cũng muốn để mình khóc câm rồi, tự nhiên kiếm được đứa con ngoan làm sao còn có người không đồng ý? ...

Bùi Càn cảm thấy y còn chưa nghĩ đến chuyện sinh nhi tử cùng với Quý phi, trước tiên nuôi một đứa cũng không lỗ.

Dù sao bình thường có nhũ mẫu chăm sóc, cộng thêm Thất Hoàng tử và Lục Công chúa chênh lệch chỉ hai ba tháng, nuôi cùng nhau có thể thêm bao nhiêu chuyện?

Bây giờ nói những thứ này cũng vô dụng, Bùi Càn trả Tiểu Bùi Sâm ấm ức thành quả bóng cho Du Quý nhân: "Nàng xem dỗ dành làm sao, dỗ không được cũng không sao, hắn khóc mệt ngủ một giấc, dù sao ngày mai sẽ quên những thứ này. Chỗ Quý phi nàng cũng đừng nhớ thương, Quý phi thiện lương như vậy sao nỡ thấy hai mẫu tử xa rời chứ? Nàng không làm được chuyện này." Bùi Càn bảo nàng ta cần gì cứ tìm Lý Trung Thuận, tiểu hài tử rất dễ bị mang chạy, lấy đồ ăn ngon thú vị trêu hắn, sao mà không dỗ được?

Nói hết lời nên nhắn nhủ, Bùi Càn lại nhìn nhi tử, sau đó quả quyết rút lui.

Y rời đi cũng tốt, lúc y ở đây dù Du Quý nhân khó chịu cũng phải nhịn, y vừa đi, Du Quý nhân và thân nhi tử cùng nhau khóc thút thít lên.

"Bắt nạt người khác mà! Sao có thể bắt nạt người khác như thế? Lúc cần thì ôm nhi tử ta đi mất, nói không cần là ôm người trả lại."

Đám người hầu vừa rồi thổi một đống thông não đều rất xấu hổ.

Trong lòng xấu hổ, vẫn phải kiên trì tiếp tục khuyên.

Tiểu thái giám vừa rồi thổi phồng giữ lại là hại người để Thất Hoàng tử đi Trường Hi cung mới là sự chọn lựa tốt nhất đổi giọng rồi, hắn ta nói: "Có thể là ý trời, ông trời hi vọng Thất Hoàng tử có thể lớn lên bên cạnh người. Đi theo thân mẫu mới là hạnh phúc nhất, đến bên cạnh Quý phi nương nương tuy có nhiều cơ hội, nhưng phải cẩn thận từng li từng tí, cần ôm chặt Quý phi nương nương và Lục Công chúa mới có thể sinh tồn, dù sao không phải thân sinh mà."

"Đúng vậy đó Quý nhân, một bước lên trời là tốt, chân đi trên đất bằng cũng không tệ, đi lên từng bước một còn ổn định hơn."

"Chờ Thất Hoàng tử lớn hơn một chút sẽ đến chỗ các Hoàng tử, thời gian người có thể ở bên cạnh hắn vốn không nhiều, nên cố mà trân quý mới phải."

Du Quý nhân còn đang khóc: "Trân quý gì mà trân quý? Ta dạy hắn lâu như vậy, hắn lại gọi Quý phi một tiếng nương, Quý phi có tốt như vậy để hắn thấy thì hệt như trúng tà?"

Bên này Du Quý nhân còn chưa nghĩ rõ ràng.

Người người đều nói Thất Hoàng tử giống Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thích nên hắn thích, nhưng cách nói này không có căn cứ. Trước kia cũng có phụ tử giống nhau, nhưng chỉ tương tự về các mặt như bộ dáng tính tình thiên phú, nào có ngay cả người thích cũng giống nhau hoàn toàn ư?

Ban đầu Hoàng Thượng vừa thấy đã yêu Quý phi ở Nhu Phúc cung, Bùi Sâm mới một tuổi đã học y à?

Thật quá khoa trương. d%đ>l]q$đ

Đó là người, không phải hồ ly tinh.

Nhưng rất nhanh nàng biết là chuyện gì xảy ra, sau đó không bao lâu, Phúc tần dẫn hai nữ nhi đến Trường Hi cung thỉnh an Quý phi. Gia Hòa Công chúa lớn hơn một chút tương đối ngoan, thành thật ngồi bên cạnh nương, Khang Ninh Công chúa mới hai tuổi lớn hoạt bát hơn rất nhiều. Lúc trước nàng ta có thể thuận lợi sinh ra toàn bộ nhờ Quý phi, cũng bởi vì chuyện này, Phúc tần từ rất sớm đã lặp đi lặp lại nhắc nhở nàng, nói mệnh nàng đều là Quý phi nương nương cho, phải tôn trọng nương nương.

Khang Ninh Công chúa rất có hảo cảm với Quý phi, vừa đến đã mở to mắt nho đen nhìn Quý phi.

Phùng Niệm quay sang nhìn, nàng cười xấu hổ, còn có chút tiếc nuối, lặng lẽ tránh đằng sau Phúc tần. Phùng Niệm đưa tay bảo nàng tới, mặc dù Khang Ninh có chút xấu hổ, nhưng vẫn không lỡ cơ hội này, mở ra chân ngắn nhỏ chạy qua chỗ Quý phi.

Phùng Niệm giơ tay ôm người, để nàng ngồi xuống, cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho nàng, lau khô xong lại đưa tay vuốt tóc mềm mại của nàng. Lúc này Khang Ninh một mặt kinh ngạc, bình thường nàng cũng ở trong ngực mẫu thân, gần đây trời càng ngày càng nóng, ở bên ai cũng ngại nóng nực, nàng không thích để người ta đụng vào.

Nhưng Quý phi nương nương không giống vậy, trên người nàng không nóng, tay cũng rất mát.

Khang Ninh giữ tay Phùng Niệm, cọ lên mặt mình.

Phúc tần nhìn không hiểu, gọi tên nàng hỏi nàng đang làm gì: "Con cọ gì trên tay nương nương thế?"

Khang Ninh nhìn mẫu thân nàng, nói: "Nương đến sờ đi, Quý phi nương nương thật mát."

"Nói mò gì vậy?"

"Ta không nói mò, không tin người tới sờ đi, thật sự rất mát!"

Phúc tần nào dám tiến lên mạo phạm? Nàng ta không những không dám tới sờ, còn giải thích vì nữ nhi: "Khang Ninh là như vậy, tính tình hoạt bát ý nghĩ nhanh nhẹn, thường xuyên nói một số chuyện khó hiểu, vẫn mong nương nương đừng trách."

Phùng Niệm mặc Khang Ninh thưởng thức tay mình cười nói: "Quả thực thể chất của bản cung là như vậy, Hoàng Thượng cũng nói tiết trời đầu hạ sẽ đến chỗ ta hóng mát."

Chợt vừa nghe thấy ai cũng sẽ kinh ngạc, Phùng Niệm giơ tay ra về phía Phúc tần, Phúc tần không dám lỗ mãng giống tiểu nữ nhi, nàng ta chỉ quay mu bàn tay ra chạm vào ――

Thật sự mát lạnh thoải mái!

Phản ứng đầu tiên của Phúc tần còn không phải rất tốt, trước khi nàng ta tiến cung từng gặp tỷ muội trên người lạnh như mùa đông, mỗi lần tới kinh nguyệt sẽ đau đến muốn chết muốn sống. Bởi vì vậy, Phúc tần luôn cảm thấy trên người lạnh không phải chuyện tốt, nàng ta uyển chuyển hỏi một chút, nói chuyện này không ảnh hưởng thân thể sao? Mời Thái y xem chưa? Thái y nói thế nào?

"Lúc trước Hoàng Thượng cũng hâm mộ bản cung, thứ muội vừa nghĩ đến ấy, yên tâm đi, ta rất tốt."

"Nương nương người nói ngày đó Thất Hoàng tử ôm người không chịu buông tay có phải vì lý do này? Gần đây trời nóng, hắn ôm người cảm thấy rất mát." Phúc tần đột nhiên thông suốt, bỗng nhiên nghĩ đến khả năng này. Nàng ta càng suy nghĩ càng cảm giác đúng, trời nóng nếu ai dám bỏ nước ô mai ướp lạnh thành nóng, dù tính tình Phúc tần tốt cũng sẽ không vui. Chớ nói chi là Thất Hoàng tử còn nhỏ như vậy, hắn không biết gì cả, tính tình cũng không thể khống chế.

Mấy ngày nay đại mỹ nhân trong group đều đang suy nghĩ, lúc đầu các nàng đều đạt thành nhất trí. Bây giờ nghe Phúc tần nói, mới nhớ tới thể chất kia mọi người đã thành thói quen không chú ý tới.

Đúng thế!

Cũng có thể là ngọc thể linh lung gây nên!

Không chừng Thất Hoàng tử cũng như cha hắn, không phải Bùi Càn cũng từng chuyên sủng đông hạ sao? d#đ+l~q!đ

Vốn đang cảm thấy Du Quý nhân thảm, chịu khổ mười tháng sinh nhi tử.

Nghĩ đến đây, chuyện này lại làm cười rộ lên.

Phùng Niệm suy nghĩ, cảm thấy có thể, nhìn Khang Ninh Công chúa có chút cảm giác nghiện, lúc này càng dính càng chặt, Thất Hoàng tử cũng có khả năng. Nhất là Thất hoàng tử còn chưa biết nóng lạnh, hắn không thể biểu đạt chuẩn xác ý nghĩ của mình, bị hiểu lầm cũng không kỳ lạ.

...

Phúc tần không phải người lắm miệng, nhưng nàng ta dẫn hai nữ nhi đến, sau khi Khang Ninh Công chúa trở về còn thương lượng cùng Phúc tần, hỏi nàng có thể sang chỗ Quý phi nương nương hóng mát không, chờ trời mát sẽ về.

Khang Ninh ồn ào ra trò cười kiểu này, nô tài phục vụ tại Thừa Lộ cung khó tránh khỏi nhắc đến cùng người quen trong cung.

Thế là mọi người đều biết.

Lúc rất nhiều người đầu trong cung đang chê cười, nói Thất hoàng tử vừa thấy đã yêu Quý phi, ôm Quý phi gọi nương, Du Quý nhân sợ Quý phi đoạt nhi tử của mình, còn ầm ĩ với Hoàng Thượng một trận, kết quả Quý phi vốn không thèm.

Đều đang nhìn trò cười thì nghe nói dạng lý do Thất Hoàng tử yêu thích Quý phi giống Khang Ninh Công chúa, chính là ngại nóng tham mát.

Một khi truyền ra, lại chào đón trò cười mới ―― có mát mới là nương.

Chuyện trong cung truyền ầm lên, Du Quý nhân có thể không biết sao?

Nàng ta biết, tức giận đồng thời cũng lẩm bẩm trong lòng, không phải Sâm Nhi thật sự vì trời quá nóng, muốn mát mới gây chứ?

Du Quý nhân tìm băng đến, bày trong phòng thử một chút. Quả nhiên nhi tử không ồn ào không lộn xộn, tự hắn đến ngồi kế chỗ mát. Hiểu rõ chân tướng, Du Quý nhân vừa tức giận vừa có chút an tâm, hắn không phải thật sự thích Quý phi là tốt, mình vất vả mang thai vất vả sinh ra lại chạy về phía nữ nhân khác, chuyện này ai làm nương cũng không thể chấp nhận!

Du Quý nhân cảnh tỉnh mình, sao sớm không phát hiện chỗ này chứ?

Sớm dùng băng đã không trở thành trò cười ầm ĩ rồi.

Cũng may bây giờ chưa muộn, nhờ phúc những khối băng, Du Quý nhân thật sự khoan khoái hai ngày.

Nhi tử không ồn ào không náo loạn mặc dù thật tuyệt vời, rất nhanh, vấn đề mới tới, ngày đó Thất Hoàng tử ngủ một giấc mê man, mấy nhũ mẫu phát hiện không đúng, người đã sốt rồi.

Bởi vì tham mát, người sinh bệnh luôn.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK