Thiếu mưa lâu ngày khiến hoa màu có xu hướng phát triển không tốt, quan viên chuyên quản việc đồng áng lo lắng đến lúc thu hoạch sẽ bị phê bình nên đã gửi tấu chương báo trước, muốn Hoàng Thượng chuẩn bị tâm lý.
Bùi Càn có chuẩn bị... Kết quả này rõ ràng không giống những gì y chuẩn bị nha.
Y cũng không cảm thấy mình bị quan viên nông nghiệp kia lừa dối, hoa màu cần tưới nước mưa mới phát triển tốt, y vẫn biết chuyện này, năm nay phía bắc khô hạn y cũng biết.
Vừa khô hạn mùa xuân vừa động đất, mùa màng này tuyệt đối không thể nói là tốt, nhưng thu hoạch báo cáo lên lại không kém chút nào, tại sao?
Y chỉ có thể quy công lao về cho ông trời tác thành.
Vô duyên vô cớ tại sao ông trời phải tác thành cho y?
Cũng bởi vì khoảng thời gian trước y phong Phùng Thị làm Hoàng hậu.
Muốn chứng thực điều này tuyệt đối không khó khăn, chờ một chút những tỉnh phía nam cũng có tin tức truyền đến rồi, nhìn tình hình thu hoạch của bọn họ sẽ biết.
Tin tức sau này còn lợi hại hơn tin trước, xem ra cả nước đều tăng thu nhập rồi, có nhiều chỗ lúc đầu mùa màng tốt đất canh tác cũng vô cùng phì nhiêu, những mảnh ruộng tốt năng suất trên mỗi mẫu tăng gấp đôi, trồng một năm tương đương hai năm trước đây, chỉ nói năm nay, chỉ cần trong nhà có ít đất trồng cũng sẽ không đói bụng.
Dân chúng thông qua những người vào nam ra bắc biết được chuyển xảy ra trong kinh thành, tất cả đều ca tụng Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương.
Nếu chỉ ca tụng Hoàng hậu Bùi Càn còn ghen ghét, nhìn thấy quan lại địa phương nói mọi người cũng cảm tạ y, quyết định sáng suốt chọn đúng người, trong lòng của y vui vẻ.
Lý Trung Thuận liếc nhìn, cảm thấy quan viên viết lời này chính là để vuốt mông ngựa đấy. Nhìn phản ứng của dân chúng kinh thành là có thể nghĩ đến các địa phương như thế nào rồi, khen Hoàng hậu đều khen không xong, có mấy người nghĩ đến Hoàng Thượng đâu? Nhớ tới hắn cũng không phải thổi phồng, mà là ghen ghét.
Mệnh nam nhân này quá tốt rồi.
Lý Trung Thuận nghĩ như thế nào cũng không ảnh hưởng đại cục, đại cục chính là không ai ngăn nổi Bùi Càn dát vàng lên mặt mình, y đã nói chuyện cả nước nghênh đón mùa thu hoạch lớn vào lúc tảo triều, nghe văn võ bá quan khen ngợi đủ. Ở bên ngoài làm ra vẻ đủ rồi, trở về vẫn phải chuẩn bị tốt cho Hoàng hậu.
Lúc đầu Bùi Càn không đến Trường Hi cung mỗi ngày, gần đây là đi mỗi ngày, nói với Hoàng hậu rất nhiều lời hay.
"Hoàng hậu của trẫm chính là người mạnh miệng mềm lòng, nói rằng không hiếm lạ trẫm, trên thực tế ngoại trừ mẫu hậu thì tìm không thấy người thứ hai hướng về trẫm giống như nàng. Lần này toàn bộ nhờ Hoàng hậu thay trẫm nói những lời hữu ích, nhạc phụ nhạc mẫu trên trời hiếm khi phát cho trẫm chỗ tốt rồi."
Phùng Niệm đặc biệt muốn nhổ vào mặt y!
Ai hướng về ngươi?
Chỗ tốt là phát cho ngươi sao?
Mặc dù không được nhiệt tình đáp lại, Bùi Càn cũng không có bất kỳ khó chịu gì, có lẽ y cũng đã quen cầm mặt nóng đi dán mông lạnh trong nhiều năm như vậy rồi.
Sợ y nói lời buồn nôn không dứt, Phùng Niệm chủ động đổi đề tài: "Đừng chỉ nói chuyện thu hoạch, nói một chút học viện bên kia, đã nhận người chưa? Hiện tại thế nào?"
Đối với học viện do Hoàng hậu đề xướng muốn xây dựng kia, Bùi Càn vô cùng quan tâm, sau này vừa xảy ra động đất, vừa phong hậu, còn có chuyện trên triều đình, khiến ngày thường y bận rộn nên cũng không có quản quá nhiều.
"Mấy tháng trước trẫm đã đặt tên cho nó, còn đề chữ, sau khi treo tấm biển lên sẽ sắp xếp kiểm tra tuyển nhóm người thứ nhất, Hoàng hậu muốn biết cụ thể phải để cho lão Đại đến nói, bên đó nó quản nhiều hơn."
Phùng Niệm biết chuyện đặt tên, trước đây Bùi Càn muốn để nàng đặt tên, nàng không muốn phí tinh lực này, phải nói trên đời này một trong số những chuyện cực kỳ tốn công mà không có kết quả tuyệt đối là đặt tên.
Theo nàng cứ gọi là học viện từ thiện cũng không có gì không tốt, Bùi Càn cảm thấy coi như chúng ta đang làm việc thiện, cũng không thể mỗi ngày treo bên miệng khoe khoang về mình đúng hay không? Gọi học viện từ thiện lộ ra tất cả những người ở chỗ này đọc sách đều là người nghèo khó, mặc dù sự thật cũng gần như thế, nhưng gọi như vậy cũng không cao cấp.
Thấy y ý kiến nhiều như vậy, Phùng Niệm giao chuyện này cho y, kết quả Bùi Càn cũng chỉ có chút trình độ đó.
Y lấy tên là Học viện Đại Đức.
Không sai, chính là Đại Đức trong đại ân đại đức đấy, còn nói tên này cao cấp hơn từ thiện.
Lúc đầu Phùng Niệm muốn nghe y nói một chút tên này cao cấp ở chỗ nào... Trong group bảo nàng ngẫm lại Bát Hoàng tử, nói như vậy quả thực, dựa vào tiêu chuẩn trước sau như một của y, học viện Đại Đức thật không tệ.
Bùi Càn chỉ biết là học viện đã chính thức hoạt động, hiện giờ mở mấy lớp có bao nhiêu học sinh bao nhiêu tiên sinh, chi tiêu như thế nào số tiền còn thừa kia có thể chống đỡ bao lâu thì phải nghe Bùi Hứa nói. Ngay cả tình huống cụ thể của Quốc Tử Giám y còn không rõ ràng, làm sao biết đến chỗ kia?
Nhắc tới Bùi Hứa, Bùi Càn nói cho Phùng Niệm biết, lúc trước hắn ta bị đả kích không nhỏ, gần đây tốt một chút rồi, không biết có phải là giả vờ hay không.
"Trẫm bảo nó đến báo cáo chuyện học viện với nàng, Hoàng hậu nàng nói chuyện luôn giỏi nhất, thường xuyên có thể nói đến đáy lòng người khác, nàng thử xem một chút có thể hỏi ra người nó âm thầm nhung nhớ là ai hay không!"
"Nếu là thân mẫu hắn ta, ta sẽ hỏi, nhưng ta cũng không phải."
"... Trẫm thật sự muốn biết rốt cuộc nó coi trọng người nào, nữ nhân kia có phải là mù rồi hay không? Đường đường Hoàng tử nàng ta còn chướng mắt? Lão Đại là người có dáng dấp giống trẫm nhất trong đám nhi tử của trẫm đấy, khôi ngô tuấn tú lại rất si tình như vậy, bị người ta ghét bỏ hơi quá đáng."
Nếu như Bùi Càn nhìn kỹ một chút, sẽ lập tức phát hiện vẻ mặt Hoàng hậu của y có một chút mất tự nhiên.
Phùng Niệm nhíu mày: "Đây không phải là nữ nhân đã có trượng phu rồi sao? Bị dụ dỗ là sai rồi?"
Bùi Càn một chút cũng không xấu hổ, y nói: "Nàng không sai, nhưng lão Đại như thế, trẫm nhìn sốt ruột. Trẫm thậm chí còn nghĩ để nàng đọc cho nó nghe hai quyển kinh thư."
Đề nghị này bị trong group nhất trí phản đối.
Đát Kỷ: "Không!"
Triệu Phi Yến: "Không!"
Lưu Sở Ngọc: "Đừng nghe lời hắn!"
Hạ Cơ: "Ưu điểm lớn nhất trên người Bùi Hứa chính là gương mặt kia, nghe xong kinh Phật không giữ được mặt làm sao bây giờ?"
Phan Ngọc Nhi: "Có một mỹ nam ở bên người không tốt chỗ nào? Sao cứ phải để hắn ta xấu lại chứ? Niệm Niệm muội nghĩ xem, muội là đích mẫu của hắn ta, sau này chắc chắn sẽ gặp mặt nhiều hơn so với trước đây, buông tha hắn ta chính là buông tha cho mình."
Bao Tự: "Ta còn muốn nhìn sau khi Bùi Càn biết sự thật sẽ làm thế nào với Đại nhi tử của hắn."
Dương Ngọc Hoàn: "Dựa vào tình báo Tần thị cung cấp đến xem, cũng sẽ không làm gì."
Triệu Hợp Đức: "Bên kia không làm gì còn không phải bởi vì hắn cướp người? Làm sao hắn còn có mặt mũi nhằm vào người khác?"
Vương Chính Quân: "Tại sao không có? Chẳng phải hắn biến mối tình đầu của chủ group thành cu li sao? Đây không phải là thân chất nhi của hắn à?"
...
So với tự mình trải qua Tu La trận của đôi phụ tử này, Phùng Niệm càng hy vọng y phản xuyên về hậu thế, sau đó phát hiện Bùi Hứa hóa ra là như thế! Sau khi biết rõ rồi nhớ lại một chút những lời mình đã nói chuyện mình đã làm, đoán chừng có thể tức chết tại chỗ.
Nếu hiện tại làm sáng tỏ, Đại Hoàng tử ở ngay bên cạnh y còn có chỗ trút giận.
Loại tình huống kia, y muốn đánh chết Bùi Hứa cũng không tìm được người.
Phùng Niệm chỉ nói Đại Hoàng tử đã lấy thê tử, có chính phi nàng cũng không dám đụng, ngộ nhỡ vừa nghe xong kinh Phật người hoàn toàn tỉnh ngộ, Tần thị ập vào cung thì làm sao bây giờ?
"Nàng ta không dám!"
"Không phải vấn đề nàng ta có dám hay không, đây không phải là chuyện thiếu đạo đức sao?"
Bùi Càn nói: "Vậy Hoàng hậu nàng mang toàn bộ hậu cung tụng kinh không phải là thiếu đạo đức sao? Hậu cung của trẫm cũng đã thành như vậy rồi? Trẫm đều có thể chịu được nàng ta chịu không được à?"
Trong lòng Phùng Niệm nói thầm đây là hai việc khác nhau, có thể nhập làm một sao?
Hậu cung yên tĩnh chẳng lẽ đối với ngươi không có chỗ tốt? Ngươi không có Mẫn phi Lệ phi Tô phi còn có người khác, Tần thị người ta chỉ có một mình Bùi Hứa. Hiện tại nàng ta không chiếm được trái tim Bùi Hứa còn có thể có được khuôn mặt, nếu Bùi Hứa xuất gia khuôn mặt tuấn tú mất rồi, vậy khác gì mất cả người lẫn của chứ?
Vốn đã không có tình yêu, mặt cũng không có thì cuộc sống sẽ ra sao?
Làm một kế mẫu còn chưa hoàn toàn đánh mất lương tâm, nàng không thể đối tốt với tức phụ một chút à?
Tức phụ này cung cấp nhiều tình báo như vậy, người ta cũng có công lao đấy, lúc này phong hậu, trên quân công cũng có tên của nàng ta! Nếu không phải nàng ta báo trước có động đất, Phùng Niệm không bị thiệt thòi đã rất tốt rồi, sao còn có thể chiếm tiện nghi như vậy?
Mặc dù Phùng Niệm từ chối tụng kinh cho hắn ta, báo cáo vẫn phải làm. Ngày hôm sau, Bùi Hứa phụng mệnh đến Trường Hi cung nói rõ chuyện học viện Đại Đức với Hoàng hậu.
Mặc dù đi làm báo cáo, không phải nói chuyện yêu đương, nhưng trong lòng Bùi Hứa vẫn ngọt ngào, trên đường đi hắn ta còn đang suy nghĩ có phải hôm nay nhìn mình rất khá, không biết Hoàng hậu nương nương có thích hay không?
Phùng Niệm phản ứng bình thường, ngược lại là vài người hầu bên cạnh nàng chịu không nổi đỏ mặt, nhìn các nàng khống chế không nổi muốn nhìn lén, Phùng Niệm đành phải để Trần ma ma lại, đuổi cung nữ trẻ tuổi ra ngoài.
Đát Kỷ: "Không cho phép người ta nhìn! Muội nữ nhân này quá keo kiệt!"
Triệu Phi Yến: "Không biết tại sao, ta thấy người khác nhớ thương Bùi Càn đều cảm thấy các nàng tham quyền mộ quý, chuyện tương tự rơi trên người Bùi Hứa lại không giống nhau, đẹp như vậy không nhịn được muốn ngắm thêm vài lần thì sao?"
Lưu Sở Ngọc: "Các nàng chỉ trung thành với chính mình, giống như ta lúc trước."
Vương Chính Quân: "Muội nói là chủ group không chân thực thôi?"
Đát Kỷ: "Một mỹ nam si tình đối với nàng như vậy, nàng phản ứng như thế này muội nói là chân thực sao?"
Lữ Trĩ: "Thật sự cho rằng người nào cũng đều giống như tỷ? Từ bỏ ranh giới đạo đức cuối cùng à?"
Phùng Niệm không nhìn trong group, trực tiếp hỏi chuyện đại đức học viện. Bùi Hứa nói: "Tháng tư sắp xếp một cuộc kiểm tra, lần này nhận hai trăm người, đã lên lớp được một thời gian. Bên đó mỗi tuần đều sắp xếp thi thử, mỗi tháng có bài kiểm tra đánh giá chính thức, ba lần liên tục biểu hiện không tốt sẽ nhận được cảnh cáo thôi học, nếu sau này vẫn không thấy tốt hơn thì loại người như thế không xứng sử dụng những tài nguyên mà người quyên góp được mà sẽ bị mời ra khỏi học viện."
Điều này rất hợp lý, Phùng Niệm hỏi hắn ta: "Học viện cung cấp cho bọn họ thứ gì?"
"Sách vở và văn phòng tứ bảo."
"Tùy tiện sử dụng sao?"
Bùi Hứa nói tất cả bọn họ đều vô cùng quý trọng, không có xuất hiện tình huống chà đạp, sau này nếu có người không biết cảm ân còn tuỳ tiện tiêu xài, đến lúc đó lại ra điều lệ trừng phạt.
Phùng Niệm mỉm cười nhìn hắn ta: "Các người làm tốt lắm, xem ra không cần bản cung nói thêm gì nữa."
Nhìn nàng cười rộ lên, trong lòng Bùi Hứa rung động, trước đây được phụ hoàng khen ngợi cũng không có cảm giác thành tựu lớn như vậy, lúc này đã có loại cảm giác ta xứng đáng. Hắn ta không dám lộ cảm xúc ra bên ngoài, vẫn nói giống như thường ngày: "Là người dốc hết sức thúc đẩy đấy, người có ý kiến gì đều có thể nói."
"Vậy ta nói, ngươi sẽ nghe và làm theo những gì ta nói chứ?"
"Mẫu hậu yên tâm."
Phùng Niệm giơ ngón tay lên nói với hắn ta, chẳng hạn như nàng muốn người thật sự có năng lực, mà không phải học vẹt đấy, cũng không thể dạy đứa bé nhà nghèo thành đại thiếu gia. Phải tuyên truyền các loại mỹ đức thật tốt, cũng không thể thiếu hiếu thuận lễ phép khiêm nhường những thứ này, đức hạnh không tốt dạy vẫn không thay đổi cũng có thể khai trừ, phí sức lực lớn như vậy đừng bồi dưỡng ra tham quan gian thần. Các phương diện đều làm tốt, thành tích trong cuộc thi cũng tốt nên có khen thưởng, phát tiền bạc thức ăn kích thích cũng có thể...
Ban đầu lực chú ý của Bùi Hứa đặt trên những ngón tay của nàng, những ngón tay như ngọc thật sự là xinh đẹp.
Đợi Phùng Niệm nói ra từng câu, hắn ta không tự giác liền tiếp thu ý kiến, cảm thấy những nhắc nhở và đề nghị này đều rất tốt, tất cả đều có thể áp dụng.
"Để bọn họ biết nương nương suy tính nhiều như vậy, chắc hẳn sẽ rất cảm động."
"Điều đó không quan trọng, người đi ra từ học viện này đều có thể đạt được thành tựu chính là báo đáp tốt nhất đối với bản cung."
Nhìn tuổi của bọn họ, chắc hẳn là không giúp được gì cho Bùi Càn, sau khi học thành tài càng có nhiều cống hiến cho vị Hoàng đế kế tiếp rồi. Nghĩ như vậy, Phùng Niệm lại cong cong mắt.
Bùi Hứa xem ở trong mắt, quá thích rồi.
Thích một người chính là mặc kệ nàng làm gì, dù là quy củ nói chính sự với ngươi, ngươi cũng có thể nếm ra vị ngọt từ đó. Dù từ đầu tới đuôi không nói một câu đến việc riêng, Bùi Hứa cũng thoải mái.
Vì có thể lưu lại Trường Hi cung thêm một chút, hắn ta còn chủ động nhắc Lục Lục, hỏi tại sao không thấy người?
"Trời quá nóng nàng buồn ngủ, có lẽ đang ngủ, ngươi thích thì tự mình sinh một đứa đi."