Mục lục
Ta Có Một Bầy Họa Thủy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Đào Sindy

Dương Ngọc Hoàn và Vi Hương Nhi, một người vì Lý Long Cơ mà chết, một người bị Lý Long Cơ xử lý... Mặc dù hai nàng không sinh cùng một thời đại, năm chênh lệch cũng không tính xa, dù cá tính có chút sai lệch, coi như chen mồm vào được.

Các nàng đang nói chuyện về group, bao gồm chức năng và cách thu điểm cống hiến, còn giới thiệu thành viên.

Ví như mặc dù cống hiến của Đát Kỷ tỷ tỷ không cao, lại là bá chủ một phương của group, duy chỉ có chủ group có thể trừng trị nàng. Trừ chủ group ra còn có Lữ hậu thích cãi nhau với nàng, người khác không chọc vào mấy.

Lữ hậu là một người tương đối đặc thù, thuộc phái trí nhớ, khi chủ group không quyết định chắc chắn được sẽ nghe ý kiến của nàng.

Ngoại trừ hai vị này, còn có nữ nhân cần lôi kéo là Phan Ngọc Nhi, là người giàu nhất group, tình thế trước mắt xem ra không ai có thể vượt qua nàng, có thể từ giữa kẽ tay để lọt điểm ra có một số người phải vất vả một tháng.

"Bản cung biết nàng, là phi tử của Đông Hôn hầu Tiêu Bảo Quyển đúng không? Vì sao nàng giàu như thế?"

Bỗng nhiên trong group họa thủy có cách nói chuyện nhã nhặn như thế, Dương Ngọc Hoàn không quen.

Nghĩ đến người mới đến hôm nay nàng không nói gì, chỉ giải thích: "Điểm cống hiến được tính theo ảnh hưởng kỹ năng tạo thành, bình thường sử dụng chỉ có điểm căn bản, Phan Ngọc Nhi có điểm số cao như thế bởi vì Niệm Niệm dùng kỹ năng của nàng có được kết quả ban ơn cho hậu thế. Còn có, tỷ xưng hô với mọi người trong group bằng tên được rồi, trừ phi giới thiệu lúc đầu, bình thường đừng lôi nam nhân ra nói, các nàng nghe không quen. Tỷ vừa tới cố gắng làm quen, khi còn sống chúng ta nhìn sắc mặt nam nhân để sống, đến đây thì đổi lại, đến phiên nam nhân nhìn sắc mặt chúng ta. Tiêu Bảo Quyển chính là chó săn của Phan Ngọc Nhi, còn có Lưu Bang, hắn là Hoàng Đế khai quốc lợi hại không, hiện tại cũng phải nghe Lữ Trĩ sắp xếp."

...

Dương Ngọc Hoàn vô cùng có trách nhiệm, nói hết nội dung thành viên mới cần biết một lần.

Cùng lúc đó, trong group đã thúc giục Phùng Niệm dán kỹ năng của hồng bao ra xem.

Phùng Niệm dán.

Người người đều chưa từng nhìn thấy tên kiểu này

Vạn Trinh Nhi: "Cao, cao sản Vô Ưu? Kỹ năng của Vi Hoàng hậu lại là như thế này?"

Trần Viên Viên: "Đúng thế, nghĩ không ra nha."

Lữ Trĩ: "Trợ giúp mang thai và giữ thai mà thôi, Niệm Niệm đã có thai hẳn là cũng chỉ có hiệu quả giữ thai."

Phùng Niệm: "Thực không dám giấu giếm kỹ năng này kém chút hù chết ta, lúc nhìn thấy nó tim chợt nhảy lên, ta sợ là loại trợ giúp có thêm vài đứa, may mắn chỉ là đề cao khả năng mang thai." d#đ(l&q~đ

Tây Thi: "Một thai nhiều đứa... Sẽ khiến bụng cực kỳ lớn nhỉ."

Phùng Niệm: "Đó còn là một chuyện, ta sợ không cung cấp đủ dinh dưỡng cho hai bé, sinh ra hai bé đều nho nhỏ gầy gò thật đau lòng chết?"

Hạ Cơ: "Đang suy tính cho đứa nhỏ sao?"

Đát Kỷ: " Ngược lại mọi người nhìn xem mặt khác của hai kỹ năng, thai này nhất định là Công chúa?"

Phùng Tiểu Liên: "Miệng Niệm Niệm lúc kéo người tương đối linh, bình thường thì..."

Phùng Niệm: "Thật ra Vi Hoàng hậu sinh ra sớm nhất là Thái Tử Ý Đức, nhưng kỹ năng phát tới thì ta nhận mệnh, nữ nhi rất tốt. Đát Kỷ tỷ tỷ đừng cười, ngẫm lại xem thai này không phải một mình ta mang, Bùi Càn cũng bị tội theo, với đức hạnh chó chết kia, là hắn sinh cao quý hơn bình thường nhiều? Nếu dưới cơ duyên xảo hợp nâng lên địa vị nữ nhi một chút, lại là bó lớn cống hiến."

Đát Kỷ: "Loại chuyện này dùng thiếp có kế này của ta cũng làm được! Tại sao phải tặng điểm cho nàng?"

Phùng Niệm: "Ta cảm thấy thế này tương đối tự nhiên, thiếp có kế này quá đột ngột rồi."

...

Bộ liễn dừ trước cửa Trường Hi cung, Phùng Niệm đi vài bước vào, Trần ma ma nghe tiếng vang ra đón, hỏi: "Không sao chứ nương nương?"

"Đi qua nói mấy câu mà thôi, có thể có chuyện gì?"

"Người trở về không bao lâu, lại bị gọi đi, nô tỳ sợ kẻ không có mắt đến Ninh Thọ cung tố cáo người."

"Bản cung đi qua chỉ thấy Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ làm chuyện này sao?"

Có cung nữ giúp đỡ nói: "Trần ma ma là lo lắng cho người."

"Bản cung đương nhiên biết, không phải Thái hậu tới tìm ta gây phiền toái, ta mệt mỏi, muốn nghỉ một lát."

Thêm hai ngày, nô tài các cung phát hiện, Thái hậu không những không tìm Quý phi gây phiền phức, còn đối đãi nàng tốt vô cùng. Mới hồi cung đã kiểm tra thái giám cung nữ, còn tìm Thái y tra hỏi.

Không biết người khác trong cung nói thế nào, dù sao đám Bảo Đại đều đang mơ mộng đẹp: "Nếu như nói cái thai này nương nương thuận lợi sinh hạ Hoàng tử, có phải có thể tiến thêm một bước không?"

"Đúng không, dù sao Hoàng Thượng và Thái hậu đều rất thích nương nương."

"Bồ Tát phù hộ, nhất định phải sinh Hoàng tử."

Phùng Niệm vừa ăn canh, vùa nghe các nàng nói thầm mới nói: "Bản cung cảm thấy là nữ nhi."

Nghe nói như thế, mọi người trong phòng đều nhìn nàng.

... Sao?

"Bụng người còn chưa nhô, làm sao biết là nam hay là nữ?"

"Nô tỳ cảm thấy là nhi tử, mệnh nương nương tốt như vậy, nhất định sẽ sinh nhi tử."

Phùng Niệm cười khẽ: "Ai nói sinh nhi tử là tốt số sinh nữ nhi là xui xẻo thế? Bản cung và Hoàng Thượng đều rất thích nữ nhi, Hoàng Thượng đã sớm nói sinh nữ nhi giống ta thì quá tốt rồi."

"Mặc dù tướng mạo người thế này, nhưng mà sinh nhi tử càng tốt hơn với người."

"Chuyện này không phải là chuyện các người muốn là được, người làm tốt việc nằm trong phận sự, đừng nói những thứ này nữa có được không."

Thụy Châu nhỏ giọng hỏi: "Tại sao nương nương chắc chắn là nữ nhi? Chẳng lẽ vì thích tiểu Công chúa sao?"

"Ta mang thai nên có cảm giác, ta cảm thấy đúng."

Đát Kỷ tỷ tỷ còn mắng nàng trong group, nói không biết ai hai ngày trước còn nói mình làm Hoàng hậu thật không quen, Vi Hương Nhi đến liền đổi giọng? Hiện tại không sinh nhi tử rồi?

Phùng Niệm: "Mới nói làm người không thể cứng đầu, kết cục của cứng đầu chính là như vậy ―― "

<<Đát Kỷ đã bị cấm chat>>

Lữ Trĩ: "Phụt."

Bao Tự: "Ha ha ha ha."

Phùng Niệm: "@ Vi Hương Nhi, vào group hai ngày rồi tỷ có quen chưa? Thiếu gì đừng khách sáo cứ việc nói, mặc dù không cho được ta cũng có thể nghe được." d$đ+l<q^đ

Triệu Hợp Đức: "..."

Dương Ngọc Hoàn: "..."

Vi Hương Nhi: "... Hoàn Hoàn rất chiếu cố ta, ta rất tốt."

Phùng Niệm: "Nói đến tỷ có biết Hoàn Hoàn là ái phi của Lý Long Cơ không, có các loại thơ ca truyền thế yêu nhất chính là vị kia."

Hạ Cơ: "Sáng tác: ái phi học làm pháo hôi đi, lúc người đánh nhau muốn chạy trốn giữ mạng vì sống, hắn liền hiến tế Hoàn Hoàn, Bùi Càn không làm được chuyện này."

Trần Viên Viên: "Bùi Càn đương nhiên không làm được chuyện này, hắn vốn sẽ không vì Quý phi mà không tảo triều, sao có thể ồn ào đến cấp độ bỏ thành trốn đi chứ? Tỷ xem hắn, hiện tại cùng chủ group mang thai còn có thể lên triều như thường lệ, chính sự luôn nghiêm túc, ta là cha hắn cũng có thể mỉm cười dưới cửu tuyền."

Vi Hương Nhi đương nhiên sẽ không vì Lý Long Cơ đi giận chó đánh mèo Dương Ngọc Hoàn, quan sát hai ngày nàng rất rõ, các vị họa thủy phân Hoàng Đế ra khoảng hai loại ―― chó và không bằng cả chó.

Dương Ngọc Hoàn có cống hiến đủ cũng không kéo người đến, nàng còn sống có lẽ là chân ái của Lý Long Cơ, chết lại chưa hẳn.

So với cái này, Vi Hương Nhi càng muốn biết một chuyện khác, đúng lúc chủ group ló đầu nàng hỏi: "Lúc Triệu hồi thân nhân có thể vòng qua người không muốn không?"

Phùng Niệm: "Tỷ có thể tích lũy đủ cống hiến từ sáu trăm đến một ngàn, triệu hồi nam nhân lẫn nhi nữ của mình vào, sau đó lại đá hắn ra."

Phùng Niệm: "Ta nghĩ nữ nhi của tỷ An Lạc Công Chúa không chừng có thể vào bằng bản lĩnh, chờ nàng vào thì mẫu tử hai người đồng tâm kiếm điểm càng nhanh."

Mở vầng sáng giữ thai ra Quý phi nương nương sống càng dễ chịu, cùng một thời gian, bởi vì nàng mà rất nhiều người xoắn xuýt lại xoắn xuýt.

Không nói nương nương khác, trong lòng người Phùng gia nổi lên gợn sóng, nghĩ đến Quý phi bị Hoàng Thượng ép nên mới duy trì một khoảng cách với nhà mẹ đẻ, lòng mọi người vẫn ở cùng một chỗ, chỉ cần Quý phi sinh nhi tử, nàng có cơ hội tiến một bước, tương lai nhi tử của nàng còn có thể kế thừa đại thống, ba mươi năm sau không chừng Phùng gia còn có thể xoay người.

Nghĩ như vậy, lại có người đi tìm Phùng Nguyên, hỏi nàng ta có biết tình huống trong cung hay không? Quý phi hiện tại như thế nào? Sau khi nàng mang thai Hoàng thượng có thái độ gì?

Đã rất lâu Phùng Nguyên chưa tiến cung thì nàng ta biết gì?

Trước kia Phùng Niệm nhớ tới sẽ triệu nàng ta trò chuyện, gần đây mang thai vội vàng dưỡng thai làm sao mà nhớ đến? Nàng ta tự nhiên bị quên mất rồi.

Phùng Nguyên lắc đầu, nói nàng ta cũng rất quan tâm tỷ tỷ, bởi vì không vào cung được còn đang suy nghĩ có nên đi gặp Bảo Âm Công chúa, hỏi thăm một chút.

Người Phùng gia cổ vũ nàng ta đi.

Nàng ta nói không thể tay không gặp mặt.

Bên thân thích kia lại chuẩn bị lễ gặp mặt cho nàng ta, Phùng Nguyên mới đi cầu kiến Bảo Âm.

Trước kia Phùng Nguyên và Ô Lực Cát trên thảo nguyên, nàng ta và Bảo Âm có biết nhau, mặc dù đánh giá lẫn nhau không tốt. Bảo Âm chê nàng ta không biết giá trị của một ngàn con ngựa, nàng ta ngại Bảo Âm cay nghiệt thô lỗ không thiện lương.

Bởi vì nghe nói tỷ tỷ và Bảo Âm Công chúa rất tốt, Phùng Nguyên mới đơn phương triệt tiêu địch ý với Bảo Âm, nhưng Bảo Âm còn nhớ rõ nàng, nghe nói tiểu mỹ nhân hố Nhị ca tìm tới, mặt mũi Bảo Âm tràn đầy nghi ngờ.

"Nàng và chúng ta đã sớm không còn liên quan, tới làm gì? Không phải trở lại sống không được khá lại muốn leo lên Nhị ca ta đấy chứ?"

Thị vệ nói rất có thể, Nhị Hoàng tử điện hạ là nam nhân võ dũng nhất trên thảo nguyên, nhiều người thích, nàng ta mê luyến cũng bình thường.

"Vậy ta gặp hay không đây?"

Bảo Âm chống cằm suy nghĩ, mới quyết định gặp: "Dứt khoát nói rõ ra, cho nàng ta vào đi."

Lúc đầu Bảo Âm còn nghi ngờ có phải mình nghĩ lầm, nhìn thấy Phùng Nguyên nàng ta liền cười, nàng ta kiên định với ý nghĩ của mình.

Không sai, nhất định là trở về cảm thấy vẫn là Ô Lực Cát tốt, muốn ăn lần nữa! [email protected]đ:l{q$đ

Bảo Âm cũng không đưa tay đón lễ vật nàng ta đưa tới, khẽ nói: "Ngươi đừng muốn hối lộ ta, bản Công chúa không thích thứ này. Ta là nữ nhi phụ vương thương yêu nhất, muốn gì không có mà phải nhận của ngươi? Ta cho ngươi biết, Ô Lực Cát vốn là người hiếm có, ngươi lại khó hầu hạ như vậy, coi như bây giờ ngươi nhận ra hắn tốt muốn bản Công chúa giúp ta cũng sẽ không giúp, Nhị ca ta chướng mắt ngươi rồi."

Mới đầu Phùng Nguyên còn đơ.

Nhị ca ngươi? ? Ai thế? ?

Dừng một chút nàng ta mới nhớ tới. Ồ, là Nhị Hoàng tử Hồ quốc Ô Lực Cát.

Nàng ta tức đỏ mặt nói: "Ta không phải tới vì chuyện này."

"Ta với ngươi không quen, ngoại trừ Ô Lực Cát còn có gì để nói?"

Phùng Nguyên hỏi nàng ta: "Gần đây ngươi có tiến cung không? Có gặp tỷ tỷ ta chứ?"

"Tỷ tỷ ngươi? Quý phi nương nương? Ta gặp thì sao?"

"Không phải tỷ tỷ mang thai ư? Nàng thế nào? Mọi chuyện đều tốt chứ? Hoàng Thượng nghe nói chuyện này có vui vẻ hay không?"

Bảo Âm nghi ngờ nhìn nàng ta một cái: "Không phải ngươi muốn mượn Quý phi nương nương lôi kéo làm quen với ta chứ? Ý đồ thông qua cách này để ta giúp ngươi nói tốt trước mặt Ô Lực Cát? Ta cho ngươi biết ta rất thông minh, ngươi đừng dùng cách này."

Phùng Nguyên sụp đổ.

Mấu chốt Bảo Âm còn cực kỳ có lý, bởi vì lúc nàng ta tiến cung Phùng Niệm sẽ cố gắng không nhắc đến muội muội nhà mẹ đẻ, chỉ trò chuyện với nàng ta về nhảy múa và chuyện lý thú trong kinh. Bảo Âm có rất ít nhân mạch trong kinh, ngoại trừ tiến cung đi tìm Phùng Niệm thì cùng Bùi Diễm cưỡi ngựa tản bộ, nàng ta không chủ động đi thu hoạch những tin tức này, cũng không biết quan hệ giữa Quý phi và Phùng Nguyên thực ra không tệ.

Còn nói sao: "Ta nghe người ta nói cả nhà các ngươi đối xử tệ bạc với Quý phi, ngươi còn chạy đến tìm ta nghe ngóng những thứ này, dùng câu nói của Lương quốc các ngươi nói sao nhỉ? À, là mèo chúc tết chuột, không có ý tốt! Ngươi là muội muội Quý phi, ngươi quan tâm nàng không tiến cung lại chạy đến tìm ta? Tới tìm ta coi như xong, còn mang lễ vật, ngươi có bệnh à."

Tìm ai không tốt nhất định phải chạy thật xa đến tìm ngươi nghe ngóng, ta có bị bệnh đâu.

Lòng Phùng Nguyên mệt mỏi.

Nàng ta còn muốn cố gắng một chút, giải thích nói: "Tìm ngươi bởi vì ta không thể tùy tiện vào cung được, cầm đồ tới vì lễ tiết mà thôi, ta chỉ muốn biết tin tức của tỷ tỷ."

"Ngươi không cần giải thích, ta không nghe, ta cũng không cần đồ của ngươi, cũng sẽ không giúp ngươi. Ngoại trừ Quý phi thì nữ nhân Lương quốc các người đều giảo hoạt, cực kỳ gạt người. Ngươi không thừa nhận ta cũng phải nói cho ngươi biết, Nhị ca ta sớm có người thích rồi, ngươi đừng nhớ thương."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK