Để Phùng Niệm thấy, chuyện này nên kết thúc, một số người trong cung có thể tự mình nói thầm mấy ngày, nhưng sự hăng hái sẽ sớm trôi qua. Ai sẽ nghĩ đến Phan Quý nhân còn tới tìm nàng?
Lúc đó là buổi chiều, khi B Nhi đang nghỉ trưa, Phùng Niệm bảo Cát Tường bọn họ dời một khối đá vào trong sân, phơi nắng và giải thạch, bỗng nhiên có một người hầu cầm cây chổi quét dọn bước vào: "Bẩm nương nương, Phan Quý nhân đang ở bên ngoài."
Phùng Niệm ngồi chỗ đó xem người ta giải thạch, đang xem vui vẻ, nghe lời này thuận miệng hỏi nàng: "Có chuyện gì? Nếu là thỉnh an thì coi như xong ngươi bảo nàng ta trở về đi."
"Hình như có chuyện gì đó."
"Nàng ta có chuyện sao? Bản cung cũng có chuyện, bảo nàng ta chờ đi."
Bên cạnh có tiểu cung nữ chen miệng: "Nàng ta quay về đừng nói nương nương chúng ta cay nghiệt? Hình như nàng ta còn chưa ra tháng đấy?"
Ánh mắt như dao của Trần ma ma ghim vào: "Ai để cho nàng ta tới? Nàng ta tới nương nương chúng ta phải dùng nước trà ngon chào hỏi? Rốt cuộc ai mới là Quý phi?"
Tiểu cung nữ rụt cổ một cái: "Là nô tỳ lo lắng, chỉ sợ nương nương lại bị nàng ta bôi nhọ."
Phùng Niệm nhìn nàng ta một cái, lại nhìn Trần ma ma: "Bớt tranh cãi một chút, đừng mất hứng."
Nàng thúc giục Cát Tường thêm một chút sức lực, lau sạch ngọc thạch bọc trong vỏ đá. Đại khái sau một chén trà, nguyên thạch đã mở ra thành công, lộ ra chất ngọc là một mảnh màu xanh biếc rực rỡ, nhìn cực kỳ phú quý. Phùng Niệm lại xem xét một lát, thấy bọn họ lau ra một mảng lớn, đoán chừng khối này sẽ không nhỏ, mới đứng lên đi vào trong phòng, cùng lúc đó giao phó cho người hầu: "Dẫn Phan Quý nhân lên đi."
Phan Quý nhân đã đợi hai ba khắc đồng hồ, cũng sắp không chờ được, cuối cùng được cho đi vào.
Lần này đi vào, lập tức nhìn thấy cảnh tượng xa hoa trong phòng, sợ là Nội Vụ Phủ đưa tất cả mọi thứ tốt nhất đến bên này, mỗi ngày các nàng được cung ứng khẩu phần trái cây mới mẻ theo quy định, ở nơi này của Quý phi lại dùng bàn chứa, số lượng giống như một ngọn núi nhỏ.
Lúc Phan Quý nhân nhìn trang trí trong phòng, Phùng Niệm đang nhìn nàng ta.
"Muội sinh xong còn chưa được ba mươi ngày, chạy ra ngoài không có vấn đề gì chứ? Rốt cuộc là chuyện gì quan trọng hơn khiến muội làm thế nào cũng phải chạy đến cầu kiến bản cung?"
"Là vì chuyện của Bát Hoàng tử."
Vẻ mặt Phùng Niệm cũng phai nhạt một chút: "Trước đây người hầu trong cung muội đến trước mặt bản cung cầu xin, bản cung phá lệ quản chuyện không liên quan tới mình nhắc tới với Hoàng Thượng, kết quả muội không hài lòng lại giày vò một phen, Hoàng Thượng lại đổi cho một cái, sao muội vẫn còn có ý kiến?"
Trong lòng Phan Quý nhân nói thầm nếu con của ngươi tên là Bùi V ngươi không có ý kiến à?
Lời này không dám nói, nàng ta lấy lý do thoái thác đã chuẩn bị xong nói: "Hoàng Thượng đã sớm lấy tên cho Bát Hoàng tử là Bùi Ngoạn, tỳ thiếp có hơi bận tâm, nhưng cũng vẫn tiếp nhận. Là bọn người hầu tự cho là đúng, vì muốn tranh công trước mặt ta nên mới chạy đến nơi này của nương nương nói những lời đó, nàng ta cho rằng lòng dạ nương nương thiện lương nhất định sẽ giúp đỡ đổi một cái tốt hơn để cho ta vui vẻ mới như vậy, nhưng không nghĩ đến lại biến khéo thành vụng."
Phùng Niệm cảm thấy câu biến khéo thành vụng này dùng rất hay.
Chẳng lẽ Phan Quý nhân cảm thấy Bùi V còn không bằng Bùi Ngoạn, nói như vậy là cầu lui về ban đầu sao?
Đừng nói so đo tên có đúng hay không, ý chỉ hạ một lần hai lần còn muốn đổi? Không sợ bị mắng thì mình đi nói nha. Phùng Niệm suy nghĩ có phải trong hai năm nay hậu cung quá thái bình hay không, khiến người mới tới coi phi tần cao vị thật sự là ăn chay niệm Phật dễ nói chuyện.
"Ta đã hiểu, muội không cam lòng bị người hầu phía dưới hố thành như vậy, muốn bản cung đổi người thay muội sao?"
Phan Quý nhân: ? ? ?
"Không phải."
"Không phải? Không phải thì muội tìm ta làm gì? Chẳng phải muốn bản cung thay Bát Hoàng tử đổi tên sao? Người nọ là do muội sinh cho Hoàng Thượng, bản cung là Quý phi không sai, chưa nghe nói Quý phi phải quản Hoàng tử gọi tên là gì. Phía trước người trong cung muội tố khổ với ta, nói rằng muội lo lắng Bát Hoàng tử lớn lên thành một kẻ ăn chơi trác táng giống như tên của hắn, bản cung đã thay muội nói một hồi, làm sao chuyện này vẫn chưa xong, còn đến đây một hai lần?"
Phan Quý nhân đỏ mắt giải thích: "Tỳ thiếp chỉ hy vọng Bát Hoàng tử có cái tên bình thường một chút."
"Hiện tại hắn gọi là gì nhỉ? Bùi V đúng không? Bùi V không bình thường hả?"
Tên này là Hoàng Thượng ban cho, Phan Quý nhân lại không dám tổn hại vào chỗ chết, thậm chí nàng ta không dám gật đầu nói "Đúng vậy, đây chính là không bình thường, nhi tử ta tuyệt đối không thể gọi cái tên này" . . . Vậy làm sao nàng ta nói được?
Nói không được, lại muốn đạt tới mục đích, làm sao bây giờ?
Nàng ta quỳ xuống bắt đầu dập đầu, để cho Quý phi nương nương thương xót giúp đỡ một chút: "Nương nương cũng là mẫu thân người ta hẳn là hiểu rõ tâm tình của tỳ thiếp, nương nương! Người giúp một chút đi, người đề nghị Hoàng Thượng nhất định sẽ nghe."
Phùng Niệm còn không nói gì, trong group đã tự phát một vòng phiếu, tất cả đều không đồng ý, kiên quyết không đồng ý, bảo chủ group không làm thất vọng bảng hiệu của group họa thủy, lấy ơn báo oán không sợ bị đuổi khỏi group à?
Lữ Trĩ cũng nói ――
Bạch Nhãn Lang là nuôi không dễ.
Phùng Niệm cũng nghi ngờ chẳng lẽ mình làm rất nhiều chuyện tốt? Tại sao người nào cũng cảm thấy nàng sẽ giúp đỡ?
Nếu hôm nay không kéo một phen sẽ chết người, có thể nàng sẽ kéo, mạng người quan trọng là chuyện lớn, đổi tên tính là chuyện lớn gì?
"Cũng biết tính tình Hoàng Thượng, vì chuyện này hết lần này đến lần khác tìm hắn cho dù là ta cũng phải chịu liên lụy, muội dập đầu với ta vô dụng, trở về đi. Chuyện muội vừa nói đó, chờ một lúc ta để Cát Tường đi một chuyến, thay cho muội một người hầu. Nô tỳ tự tiện chủ trương là không được, một mình nàng ta tình nguyện gây ra chuyện lớn như vậy, phạt đi lãnh cung làm việc là được rồi."
Nếu hiến tế nô tài có thể cho thay cho Bát Hoàng tử một cái tên hay, Phan Quý nhân cũng bằng lòng.
Nhưng bây giờ làm sao nàng ta chấp nhận được?
Nàng ta lớn tiếng nói không, Phùng Niệm hao hết kiên nhẫn tính toán đuổi người, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mềm mại "Ai nha" từ bên ngoài. Còn có tiếng vú nuôi đang nói "Công chúa của ta, ôi chao, người cẩn thận."
Phùng Niệm đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa hỏi làm sao vậy?
Đã nhìn thấy vú nuôi đang chụp cái mông B Nhi.
B Nhi có dáng vẻ hơi chột dạ, ngẩng đầu lên cười nịnh nọt.
Hóa ra sau khi nàng tỉnh ngủ đi ngoài xong liền tìm nương khắp nơi, nghe nói nương ở chỗ này, nên mò qua đây. Lúc đầu muốn trực tiếp đi vào vú nuôi nhỏ giọng nói nương nương đang có việc, tiểu cô nương giống như nghe hiểu, nên ngồi xổm vừa nghe vừa chờ ở ngoài cửa, vừa rồi bỗng nhiên nghe một tiếng không! Nàng giật nảy mình, ngồi xổm không vững ngã một cái dập mông.
Hỏi nàng đang nháo cái gì, tiểu cô nương không chịu nói, còn đưa cổ nhìn vào trong, hỏi: "Là ai vậy? Nương nói chuyện với ai thế?"
"Nói con cũng không biết. . ."
Tiểu cô nương sử dụng chiêu ôm chân làm nũng **: "Nói đi, nói đi nói đi."
Coi như là Phùng Niệm cũng chịu không được chiêu này, nên nói cho nàng.
Nói chưa dứt lời, nàng vừa nói là Phan Quý nhân tiểu cô nương đã mất hứng!
Nàng đã nghe cái tên Phan Quý nhân này rất nhiều lần trong một ngày rồi. Người hầu cảm thấy Lục Công chúa còn nhỏ, còn có mấy tháng mới đầy hai tuổi, chắc hẳn nàng nghe không hiểu, vì vậy rất không cẩn thận trước mặt nàng. Quả thật có rất nhiều câu Tiểu Lục nghe không hiểu, nhưng nàng biết đó là người xấu không tôn trọng nương nàng.
Bây giờ nghe nói nàng ta ở bên trong, còn đáp trả?
Lục Công chúa tránh khỏi vú nuôi giẫm bàn chân nhỏ đi vào trong phòng, sau khi bước vào nàng lượn quanh Phan Quý nhân một vòng, lượn xong nàng dừng lại trước mặt nàng ta, giọng mang hơi sữa nói: "Ta không thích ngươi, ngươi đi đi."
Vẻ mặt Phan Quý nhân kinh ngạc nhìn về phía nàng.
"Bảo ngươi đi, không cho phép đến làm phiền nương ta, lại đến ta nói cho phụ hoàng để cho người xử lý ngươi." Lục Công chúa rất đắc ý, dùng giọng sữa ngọt ngào muốn chết của nàng nói ra những lời siêu dữ tợn, sợ doạ không được nữ nhân xấu này, còn khoe khoang nói phụ hoàng vô cùng yêu thương nàng, nói nàng là bảo bối quan trọng nhất.
Tóm lại là ý đó ――
Cha ta là Hoàng Thượng, hắn siêu lợi hại, lại đặc biệt yêu thương ta, nếu ngươi không đi ngươi xong đời!
Phan Quý nhân lướt qua Lục Công chúa nhìn về hướng Quý phi, điều này lại làm Lục Công chúa tức giận: "Ta đi đây, ta tìm phụ hoàng!" Nàng quay người muốn đi, Phùng Niệm thấy buồn cười, lúc con yêu đi ngang qua người nàng liền đưa tay ôm lấy: "Được rồi, phụ hoàng con đang bận rộn, đừng đi thêm phiền."
Lục Công chúa dùng mặt cọ lên, cọ thoải mái còn không quên đưa tay chỉ về phía Phan Quý nhân: "Bảo nàng ta đi!"
Lúc này Phùng Niệm thật sự không để ý tới Phan Quý nhân, khiến người ta đưa nàng ta đi ra ngoài, lại căn dặn Cát Tường xử lý người hầu tự tiện chủ trương kia, quay đầu nói chuyện với con yêu nhà mình.
Hỏi tại sao nàng không thích Phan Quý nhân?
"Nàng ta cướp cha ta, còn đối xử không tốt với nương."
"Nhưng mà cha con vốn sẽ không chỉ là cha của mình con, cũng là cha của những người khác. Còn nhớ người rất đẹp từng ôm con trước đây hay không? Hắn ta cũng là ca ca con."
Lục Công chúa nghiêng đầu một chút, có vẻ không hiểu.
"Tóm lại sau này đừng nói loại lời cướp không cướp này, cha con là cha của rất nhiều người."
"Vậy không công bằng nha!"
Thấy nàng nghiêm túc thắc mắc, Phùng Niệm cũng nghiêm túc cố gắng hết mức hỏi ngược lại: "Sao không công bằng?"
"Hắn là cha của rất nhiều người, tại sao ta không phải là con yêu của rất nhiều người chứ? Ta cũng phải có rất nhiều cha mới đúng!" Tiểu cô nương rất nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy như vậy rất tốt, buổi tối người cha này không thể tới, vậy thì để một người cha khác đến, như vậy mỗi ngày đều có cha đến với nàng, cũng có thể nhận được rất nhiều đồ vật so với hiện tại.
Nói như vậy, lúc này làm mẫu thân hẳn là nên nói rõ đạo lý cho nàng biết.
Phùng Niệm suy nghĩ cái gì ta cũng dạy rõ ràng y qua đây luôn trêu chọc nàng? Có phải y quá hạnh phúc hay không? Vậy không được! Việc này để cho Bùi Càn tự mình giải thích!
*
Cát Tường vừa làm xong chuyện nương nương nhắn nhủ, trở về còn không có thời gian uống một ngụm nước, lại nhận được sắp xếp mới.
"Đệ đến ngự tiền nói với Hoàng Thượng, nói rằng không xong, Lục Công chúa vừa mới biết được Hoàng Thượng có rất nhiều nhi nữ, nàng chuẩn bị tìm cho mình rất nhiều cha, bây giờ tính toán đi hỏi xem có ai bằng lòng không? "
Cát Tường nghe đến choáng váng.
"Nương, nương nương! Lời này người bảo nô tài nói thế nào? Hoàng Thượng tức giận chém nô tài thì làm sao bây giờ? ? ?"
"Sợ cái gì? Đệ là người Trường Hi cung ai muốn động tới đệ mà không phải hỏi bản cung? Bảo đệ đi thì đệ đi đi! Nói cho Hoàng Thượng biết ta đã cố gắng hết sức nhưng nói không thông, không muốn Lục Công chúa tùy tiện bắt được người nào gọi là cha thì bảo hắn tự suy nghĩ cách."
Quý phi nương nương nói như vậy, Cát Tường còn có thể làm như không có chuyện này à?
Đành phải đi!
Trên đường hắn còn đang tăng thêm lòng dũng cảm cho mình, đến ngự tiền thấy Đại tổng quản vẫn muốn khóc. Đại tổng quản hỏi hắn ta xảy ra chuyện gì vậy? Đức hạnh này là Trường Hi cung đã xảy ra chuyện?
Cát Tường há miệng lập tức nói chuyện này với Đại tổng quản, hắn hi vọng Đại tổng quản gửi lời đi vào.
Lý Trung Thuận nghe xong dừng một chút: "Đây là chuyện lớn nha, ngươi đi theo ta đi."
Sau đó, lúc Cát Tường nói cho Hoàng Thượng nghe rủ đầu xuống rất thấp, vốn không dám ngẩng lên, hắn ta nói xong hồi lâu cũng không có động tĩnh, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến dọa người. Cát Tường hơi ngẩng đầu lên lén lút liếc nhìn một cái.
Quả nhiên, biểu cảm của Hoàng Thượng vô cùng khó coi.
"Ngươi nói Lục Công chúa chuẩn bị làm gì?"
". . . Chuẩn bị tìm thêm mấy người cha cho mình."
Bùi Càn vỗ ngự án một cái: "Buồn cười! Quý phi dạy như thế nào?"
Người hầu trong Trường Hi cung hơn phân nửa đều bị tẩy não. Vừa rồi Cát Tường còn sợ muốn chết, nghe thấy Hoàng Thượng phê bình Quý phi nương nương làm hắn không phục ――
"Cũng không thể trách nương nương chúng ta, là Phan Quý nhân sang đó đúng lúc đụng phải Lục Công chúa, dường như Công chúa cảm thấy Quý nhân tới cướp Hoàng Thượng người với nàng, nàng rất khó chịu, nương nương mới nói cho nàng biết Hoàng Thượng không phải là cha của một mình nàng, Hoàng Thượng có rất nhiều nhi nữ, không cho phép nàng lòng dạ hẹp hòi. Công chúa cảm thấy không công bằng, nàng cũng muốn thêm mấy người cha. Như vậy lúc Hoàng Thượng đến cung khác thì có thể gọi một người cha khác đến chơi với nàng."
. . .
Vẻ mặt Lý Trung Thuận sợ hãi thán phục, Công chúa còn chưa được hai tuổi đã biết như vậy?
Có lẽ là hắn sợ hãi thán phục quá rõ ràng, bị Hoàng Thượng bắt quả tang: "Thế nào ngươi còn cảm thấy rất có lý đúng hay không?"
"Nô tài không dám."
Bùi Càn trừng hắn một cái, đứng dậy chuẩn bị đến Trường Hi cung.
Vốn còn một số chuyện chưa làm xong nhưng cũng không để ý tới, nữ nhi thân sinh chuẩn bị gọi người khác là cha, ngươi nói chuyện này có bao nhiêu thất vọng đau khổ? Đây chính là nữ nhi duy nhất y mang thai mười tháng liều mạng sinh ra đó!