Triệu Phi Yến vừa dứt lời, lập tức gặp phải chủ group cầm đầu các tiểu tỷ tỷ nhất trí khuyên can ――
Phùng Niệm: "Không phải ta không tin Lưu Bang, nhưng đại mỹ nhân như tỷ đương nhiên có ý thức bảo vệ mình đúng không? Ta cảm thấy tỷ đóng gói người gửi tới tốt hơn."
Hạ Cơ: "Ta có lý do hoài nghi muội đang ở đây có suy nghĩ ‘bậy bạ’..."
Phùng Niệm: "Đó là tỷ dâm nghĩ người khác dâm!"
Trần Viên Viên: "Chuyện công công* coi trọng tức phụ cũng không phải không có, giàu tưởng tượng là không sai."
*cha chồng,
Đông Ca: "Yên lặng +1 "
Tây Thi: "+2 "
Phùng Tiểu Liên: "+3 "
Triệu Phi Yến: "Đúng thế, ta xinh đẹp như vậy nên phải chú ý nhiều hơn, nhưng ta gửi người tới chẳng phải không nhìn thấy tổ tông online hành hung tử tôn bất hiếu sao?"
Phùng Niệm: "Để Lữ tỷ tỷ viết trực tiếp, gọi Lưu Bang tới nói lại có tỷ bên cạnh kéo căng da mặt hắn không buông ra xem hắn nói thế nào? Vả lại cho tới bây giờ chỉ có tôn tử đưa tới cửa muốn ăn đòn, không có tổ tông trèo non lội suối đến giáo dục."
Lữ Trĩ: "Lưu Bang cũng nói hắn không làm, hắn hỏi ta lỡ như không gửi tới thì làm sao bây giờ?"
Bao Tự: "Hy sinh vẻ vang chứ sao."
Đát Kỷ: "Lưu Bang đang dùng hành động thực tế nói cho chúng ta biết chỉ cần đủ sợ thì có thể kéo chết đối thủ nhả ra ngôi vị Hoàng Thượng."
Phùng Niệm: "Tôn tử trước mặt cho tổ tông chút mặt mũi, không phải người ta trân quý sinh mệnh sao? Có lỗi gì đâu? @ Triệu Phi Yến, tỷ đừng nhiều lời với hắn trực tiếp ném người qua, đúng lúc Bang ca làm trâu làm ngựa lâu như vậy, đến... Tôn tử hắn có thể giải thoát rồi, làm vãn bối phải hiếu kính trưởng bối đây không phải là điều nên làm sao?"
Lưu Bang vào group đã lâu như vậy, lần đầu tiên cảm thấy chủ group là một người tốt.
Nghe xem, thật biết nói chuyện đấy.
Đát Kỷ còn đang ép buộc hắn, nói đây thật là thân tổ tông, chỉ muốn mình xảy ra chuyện cho nên, tử tôn chết hay sống không cần lo, treo cũng là số mệnh hắn không tốt.
Lưu Bang bĩu môi ――
Thật không phải đâu?
Bọn họ không có trẫm gầy dựng giang sơn vạn dặm còn muốn đãi ngộ tốt gì chứ? Lưu Bang không những không lo lắng, còn tiếc hoàn cảnh sinh sống trong group quá tốt, hắn thật hận không thể một cước đá người kia vào hố xí.
Lưu Ngao nhìn thấy khung chat, còn chưa thấy rõ chữ phía trên đã bị Triệu Phi Yến suy nghĩ cẩn thận thả sang gia viên bên Lữ Trĩ.
Lúc qua người lảo đảo một chút, đang choáng do truyền tống liền bị ăn đòn.
Lưu Bang thật sự vừa nhìn thấy hắn lại tức giận, nhìn chung quanh một vòng không tìm được vũ khí vừa tay, hắn dứt khoát cởi giày cầm đế nện lên người Lưu Ngao.
Trận này đánh quá nhanh quá mạnh, Lưu Ngao mới đầu rụt cổ lại tránh, cảm giác trốn trốn tránh tránh không đúng! Trẫm là Hoàng Đế! Dám đánh trẫm thì kẻ đó không muốn sống rồi!
Nghĩ thông suốt mấu chốt này, lửa giận trong lòng Lưu Ngao nổi lên càng ngày càng bạo, hắn nhấc một cước đạp tới Lưu Bang, đạp lăn người đi còn mắng: "Ai cho ngươi gan chó dám động thủ với trẫm! Ngươi là ướp h* tiểu nhân, hôm nay trẫm muốn thiến ngươi để ngươi không còn là nam nhân nữa, tru di tam tộc của ngươi... Không, là cửu tộc!"
*là từ địa phương ý chỉ: bẩn thỉu, ko sạch sẽ, (về cử chỉ) bỉ ổi, (về tâm lý) vặn vẹo, lệch lạc
Đoạn này bị Lữ Trĩ truyền bá trong group, Triệu Phi Yến cười nấc, đột nhiên cảm thấy một ngàn điểm cống hiến không còn tiếc lắm.
Tây Thi: "Dũng sĩ!"
Hạ Cơ: "Thật sự là dũng sĩ!"
Đát Kỷ: "Lưu Ngao là Hoàng Đế, không phải Hoàng Đế đều miệng vàng lời ngọc nói được phải làm được sao?"
Phùng Niệm: "Không nói những thứ khác, đưa đao cho dũng sĩ, thiến hắn!"
Phùng Tiểu Liên: "Mọi người bớt tranh cãi, nghe Lữ tỷ tỷ kể, hiện tại Lưu Bang vẫn ổn chứ?"
Lữ Trĩ: "Đã tức đến choáng váng, nói muốn chém tổ tông tám đời của ngốc bà nương* Vương Chính Quân ra để Lưu Ngao không được sinh ra, cho hắn chết từ trong trứng nước."
*người đàn bà ngu ngốc.
Trần Viên Viên: "Xem ra là tức đến choáng váng, lời nói thành mê sảng rồi."
Triệu Phi Yến: "Cao Tổ còn đánh không?"
Lữ Trĩ: "Đánh thì không đánh, hai người bọn họ đang mắng nhau kịch liệt. Lưu Bang nói trợn to mắt chó của ngươi nhìn cho rõ lão tử là ai, Lưu Ngao nói không phải là tình nhân của ả tiện nhân Triệu Phi Yến kia sao? Phô trương thanh thế vô dụng, từ hôm nay trở đi ngươi chính là tên thái giám!"
Triệu Phi Yến: "? ? ? ? ?"
Phùng Niệm: "Phi Yến tỷ tỷ tự nhủ trong lòng chơi cái gì kì vậy? Sao lão nương có thể mù mắt mà coi trọng một khối thịt khô già như thế?"
Bao Tự: "Ha ha ha ha "
Trong group thường ngày đều rất sung sướng, thế nhưng khi màn hình toàn ha ha ha ha thì không nhiều, hôm nay đại mỹ nhân trong group cười muốn điên lên. Lữ Trĩ vừa đánh chữ trình bày trực tiếp, vừa uể oải khuyên can, nàng khuyên Lưu Bang bớt giận, dù sao cũng là dòng dõi của Bạc Cơ, chỉ có chút đầu óc ấy.
Nói đến Lưu Bang lại tức: "Sao nàng không để Doanh Nhi lưu lại huyết mạch?"
Đây gọi là gì?
Ăn dưa ăn đến đầu mình, trên trời rơi xuống một cái nồi!
Lữ Trĩ cũng mặc kệ trong group, lý luận tại chỗ cùng Lưu Bang, Lưu Ngao cùng lúc tiếp thu giải thích của hệ thống, đồng thời nghe Lữ Trĩ và Lưu Bang nói những lời kia, chân hắn có chút mềm, trong lòng cũng có chút hoảng.
Lưu Ngao cực lực đè thấp cảm giác tồn tại của mình, muốn co lại trong góc, mới lui một bước đôi phu thê đang cãi nhau đồng thời xoay đầu lại: "Ngươi dừng lại!"
Nghẹn họng, cả người không đứng vững, còn phì phì quỳ xuống.
Hồi tưởng lại vừa rồi mình đạp một cước, đạp xong lại nói những lời kia, Lưu Ngao thật muốn khóc. Hắn tận lực nhịn xuống, vô cùng chân thành ngẩng đầu nhìn tổ tiên: "Trẫm... Không, là ta, ta ta ta không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy hai vị lão nhân gia, ta thật không biết là người, nếu biết dù hôm nay bị người đánh chết cũng sẽ không phản kháng! Tổ tông người nhất định phải tha thứ cho tử tôn Lưu Ngao bất hiếu! Trong lòng ta vẫn luôn kính trọng người! Tế tổ hàng năm những thứ cúng cho người…người nhận được chứ?"
Lưu Bang Lữ Trĩ, hai khuôn mặt thờ ơ.
Bọn họ một người nội tâm không chút dao động thậm chí còn buồn cười.
Một người nhìn tử tôn hậu thế bộ dạng ấm ức tức giận đến nói không ra lời!
Đôi tổ tôn lão Lưu gia này nói chuyện bị Lữ Trĩ trung thực phát ra ngoài, Lữ Trĩ đặc biệt nói cho Triệu Phi Yến biết sau khi Lưu Ngao biết rõ ràng tình huống liền quỳ xuống, hiện tại còn quỳ, không dám đứng lên.
Lữ Trĩ: "Lưu Bang hỏi hắn làm Hoàng Đế kiểu gì, chăm lo việc nước có khó vậy đâu, tại sao không làm cho tốt? Giang sơn Đại Hán suy bại từ trong tay hắn, hắn có hổ thẹn hay không ?."
Phùng Tiểu Liên: "Lưu Ngao nói thế nào?"
Lữ Trĩ: "Hắn nói hắn áy náy, cực kỳ áy náy, cảm giác vô cùng có lỗi với liệt tổ liệt tông lão Lưu gia."
Phùng Niệm: "Trong lòng có lỗi, hành động thực tế cũng rất thành thật..."
Lữ Trĩ: "Hắn nói hắn nghĩ một hai ngày không có gì, vui vẻ một chút sẽ quay đầu chăm lo quản lý."
Phùng Niệm: "Sau đó hắn chết trên người nữ nhân..."
Lữ Trĩ: "Vừa rồi hắn nhắc đến Phi Yến, nói là họa thủy trên trời rơi xuống muốn vong giang sơn Hán thất."
Triệu Phi Yến: "Đây thật &%#... Ta đi đạp ngựa* đây!"
*cách nói văn minh của từ mẹ nó.
Phùng Niệm: "Mẹ hắn Vương Hoàng hậu đúng là một kỳ nữ, ta xem Chính sử Dã sử đều nói bản thân nàng ấy không tệ, cũng coi như trung với giang sơn Hán thất, mặc dù phần lớn nâng đỡ nhà mẹ đẻ nhưng bản thân không có hai lòng. Nhưng vẫn có không ít người cho rằng giang sơn Hán thất bị diệt là do Vương Hoàng hậu sai lầm ngập trời, sau đó Vương Mãng soán quyền là do nàng một tay đề bạt lên."
Tây Thi: "Nói như vậy nàng có thể sẽ đến?"
Phùng Niệm: "Nếu ta nói ngay cả Lữ tỷ tỷ còn vào được, thẻ tiêu chuẩn này thật không nghiêm, hôm nào đó nàng tới cũng không có gì lạ."
<<Vương Chính quân gia nhập group chat>>
Đát Kỷ: "?"
Hạ Cơ: "?"
Lữ Trĩ: "Chủ group muội... ... Lưu Bang mới vừa rồi còn nói muốn chém tám đời tổ tông của Vương Chính Quân, ta nói với hắn một tiếng, tai họa tới."
*
Trần ma ma nhìn thấy Phùng Niệm ngồi gần cửa sổ thất thần, không biết nghĩ đến gì, còn cười mấy lần.
Bà thực sự hiếu kỳ, liền hỏi.
Phùng Niệm thuận miệng nói: "Ta nghĩ đến mấy chuyện khi ở cùng Hoàng Thượng."
Trần ma ma cũng cười một tiếng: "Nô tỳ hầu hạ trong cung rất nhiều năm, nhìn ra được Hoàng Thượng đối với người quả thực không bình thường."
Không bình thường ư?
Đối với Hoàng thượng mà nói, nữ nhân trong hậu cung rất giống từng món ăn, nhìn thấy tươi mới hoặc vừa bưng lên bàn đang nóng hổi, y sẽ ăn thêm mấy miếng, bày ra lâu bị lạnh y sẽ không thích ăn nữa. Phi tần khác là món ăn như thế, Phùng Niệm cố gắng muốn biến mình thành cơm trắng, đồ ăn có thể đổi, dù sao cơm cũng phải ăn.
Những thứ này không cần thiết nói với đám Trần ma ma, Phùng Niệm nghĩ đến chuyện khác, nàng cảm thấy gần đây sát vách Trường Hi cung đã đổi cung nữ hầu hạ.
"Có thể điều đi nơi khác, cũng có thể là đến tuổi ra ngoài, mỗi năm trong cung đều thả ra một ít, mỗi năm cũng sẽ tuyển người mới vào. Gần đây phủ Nội vụ đã sắp xếp, trong tháng hai sẽ có tiểu tuyển, nếu trong nhà nương nương không xảy ra chuyện, lúc đầu có thể thông qua tiểu tuyển sắp xếp hai người. Nô tỳ ấy à, trong nhà tuyển chọn tỉ mỉ để dùng sẽ càng yên tâm hơn."
"Ta thấy mọi người rất tốt, không cần đổi."
Lúc này Phùng Niệm không để tiểu tuyển này trong lòng, dù sao Trường Hi cung đủ nhân thủ, không cần thêm vào.
Cho đến tháng hai, mắt thấy trời nắng càng ngày càng nhiều, một mớ nương nương khó chịu nên ra ngoài, hoặc là đến chỗ có giao hảo ngồi một chút, cũng có thể đi dạo trong ngự hoa viên. Phùng Niệm cũng đi ra, ra ngoài gặp được ma ma giáo tập dẫn một đội cung nữ mới tuyển đi ngang. Đụng vào Phùng Niệm, ma ma chủ động dừng lại hành lễ, cung nữ đứng sau lưng bà cũng dừng lại cúi đầu chào.
Phùng Niệm liếc qua, quét đến một người khá quen.
Nàng để Trần ma ma chờ chút, tự mình đi đến cung nữ quen mắt kia, phân phó nói: "Ngẩng đầu lên."
Đối phương hiển nhiên cũng không muốn bị nàng phát hiện, thật sự không còn cách mới khẽ cắn môi ngẩng đầu.
"Tỷ, tỷ tỷ."
Nàng ta ngoài khẩn trương và sợ hãi còn mang theo chút nịnh nọt, Phùng Niệm có thể xem là lạnh nhạt: "Muội tới tuyển cung nữ, không ai thông báo cho ta một tiếng, muốn đến cũng không xem ta là người trong nhà, còn gọi tỷ tỷ gì chứ?"
"... Thật không cố ý gạt là lo lắng thêm phiền phức cho tỷ tỷ."
"Coi như vậy đi, lấy thân phận tỷ muội cùng cha khác nương ta nhắc nhở muội, trong cung không thể so với trong nhà, muội bước vào con đường tiến cung thì nên an phận chút." Phùng Niệm nói xong quay đầu nhìn về phía ma ma giáo tập: "Ta không rõ vì sao muội ấy không chịu sống ngày tháng yên bình mà chen vào cung làm nô tỳ, đã có ý muốn hầu hạ người khác thì ta tuyệt không xen vào, phiền ma ma dạy dỗ cho tốt, cần phải để muội ấy học tốt quy củ, bản thân tìm đường chết không quan trọng, đừng thêm phiền phức cho bản cung."
Nói xong cũng không nhìn thêm, nàng dẫn Trần ma ma, Bảo Đại, Thụy Châu rời đi.
Các tiểu tỷ tỷ trong group cũng thấy choáng.
Lữ Trĩ: "Đó là muội muội của muội à? Thân muội muội sao?"
Phùng Niệm: "Là thân muội muội cùng cha khác nương, nàng ta là nhị nữ nhi của Từ thị, không nghĩ tới lại tiến cung."
Triệu Phi Yến: "Có người cha như vậy, không bị quét xuống sao?"
Vương Chính Quân: "Chắc là đã chuẩn bị từ trước."
Tây Thi: "Nàng ta sẽ không gây thêm phiền phức cho Niệm Niệm chứ?"
Phùng Niệm: "Nghĩ đến điểm này ta mới có thể nói như vậy, ta lộ ra thái độ kém như vậy để nàng ta không được làm tâm điểm, ồn ào lên không sợ ta không cứu nàng?"
Lữ Trĩ: "Có thể vì nàng ta hâm mộ muội liền vót nhọn đầu chen vào cung, đầu óc người này nhìn cũng không thông minh, ta chỉ sợ nàng ta không tìm chuyện thì chuyện cũng tìm nàng ta, nói không chừng ngày nào đó có người chạy đến Trường Hi cung tìm muội, mời đi một chuyến, nói muội muội của muội gây họa tày trời."
Đát Kỷ: "Một tiểu cung nữ như nàng ta mà có khả năng này?"
Đừng nói có hay không!
Đã lâu rồi trong cung không có chuyện lớn nào, tháng năm năm ngoái Tạ Chiêu nghi có hỉ mạch, coi như sắp sinh rồi, nàng ta vì bình an sinh con nên đã đóng cửa không ra từ rất lâu, Thái y khuyên nàng ta không cần lo lắng quá độ, ra ngoài đi bộ, hoạt động một chút cũng dễ sinh hơn.
Tạ Chiêu nghi nghĩ đến sắp sinh rồi mà không có gì, hẳn sẽ không sao. Liền tuân theo Thái y dặn dò, mượn thời tiết tốt bên ngoài đi một vòng, lúc đi không có chuyện gì, trên đường trở về bị trượt chân, oạch một cái đã ngã, mông hướng lên trời, vì mấy tháng này dưỡng đến cả người mập mạp nặng nề đập xuống, hình như còn nghe thấy một tiếng bịch.
Vốn ngã như thế sẽ bị sinh sớm, nàng ta cũng rất nghi ngờ nhưng miễn là sinh sớm hẳn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nhưng cung nữ đi cùng nâng tay nàng ta cũng bị ngã, bởi vì dưới chân trơn trượt đứng không vững, người ngã xuống đè toàn bộ lên người Tạ Chiêu nghi.
Xuất huyết nhiều tại chỗ, Thái y và ma ma đỡ đẻ chạy đến không cứu nổi.
Xảy ra chuyện lớn như vậy có thể không tra rõ sao?
Tra một cái liền phát hiện đường kia bị người ta động tay chân, dẫm lên sẽ bị trượt, người động ta động chân có thể qua ư? Bọn họ loại ra người qua đường nửa canh giờ trước khi Tạ Chiêu nghi trượt chân, bị khai ra thì có Phùng Nguyên, đồng thời đế giày nàng ta còn có dấu vết.
Phùng Nguyên cả người choáng váng, nói lúc nàng ta đi ngang qua cũng cảm thấy mặt đất trơn trượt, lúc ấy có chút lảo đảo. Còn nói nếu nàng ta làm sao lại lưu lại dấu vết ở đế giày? Cho dù không cẩn thận dính vào, không biết xử lý sạch sao?
Nàng ta vừa nói xong, người bị dẫn tới cùng nhỏ giọng nói: "Chúng ta không thù không oán với Tạ Chiêu nghi, thật muốn nói, Phùng Nguyên có động cơ nhất, dù sao nàng ta cũng là muội muội của Hi tần nương nương."
"Nhưng các ngươi đều biết, quan hệ giữa ta và nàng ta không tốt, nàng còn quở trách ta trước mặt nhiều người."
"Cũng có thể vì để chuẩn bị cho hôm nay... Để mọi người nghĩ quan hệ tỷ muội của các người không tốt, như thế sẽ không có người hoài nghi ngươi làm việc cho Hi tần nương nương. Nô tỳ cũng biết không có bằng chứng mà nghi ngờ nương nương là không tốt, nhưng đế giày Phùng Nguyên dính thứ kia, chỉ nàng ta có khả năng động thủ, thấy thế nào cũng nên nghi ngờ nàng ta hàng đầu chứ? Nàng ta nói mình cũng trượt chân ở đó, bị trượt chân sao không báo lên đây? Không sợ chủ tử đi ngang bị ngã à? Hay là nói nàng ta muốn người phía sau bị ngã?"
Đoạn này khiến Phùng Nguyên thành đối tượng chư phi nghi ngờ nhất trong lòng.
Thấy chuyện này còn có thể dính líu đến Phùng Niệm, trong lòng Mẫn phi mừng thầm, nàng ta quay đầu nhìn về phía Tuệ phi: "Nói thế nào? Mời Hi tần đi một chuyến ư?"
Tuệ phi nhìn Lệ phi, lại nhìn Tô phi, mới nói: "Bất kể có phải hay không, dù sao đã dính đến rồi cũng phải nghe nàng nói một chút."
Ghi chú :
_Vương Chính Quân (71 TCN – 13 Sau CN) là Hoàng hậu duy nhất của Hán Nguyên Đế Lưu Thích, mẹ của Hán Thành Đế Lưu Ngao trong lịch sử Trung Quốc.
Hoàng hậu Vương Chính Quân có vai trò chính trị chủ chốt trong suốt các triều đại của Hán Nguyên Đế, Hán Thành Đế, Hán Ai Đế, Hán Bình Đế và Nhũ Tử Anh. Bà được các sử gia đánh giá là khiêm nhường không có vẻ chuyên quyền, khi cháu bà là Vương Mãng cướp ngôi thì ra sức trách cứ, với hành động nổi tiếng là ném ngọc tỷ truyền quốc, khiến miếng ngọc này bị sứt mất một góc, phải dùng vàng trám lại. Tuy nhiên, tội lỗi của Vương Chính Quân đối với triều đại này chính là việc quá mức hưởng lạc, không nhạy bén về chính trị, mặc nhiên trọng dụng ngoại thích họ Vương như Vương Phượng và Vương Mãng, khiến ngoại thích hoành hành, dẫn tới lũng đoạn triều chính của nhà Hán. Việc Vương Mãng có thể cướp ngôi phần nhiều ở việc Vương Chính Quân đã quá mức sa đà vào hưởng lạc mà không có bất kì sự can thiệp hiệu quả nào.
Bà là một trong những vị Hoàng hậu mệnh thọ nhất trong lịch sử Trung Quốc, cũng là một trong những Hoàng hậu chính vị lâu nhất, bao gồm làm Hoàng hậu, Hoàng thái hậu và Thái hoàng thái hậu, tổng cộng 54 năm (46 TCN - 8), chỉ thua Hiếu Huệ Chương hoàng hậu Bát Nhĩ Tế Cát Đặc thị, Kế hậu của Thanh Thế Tổ Thuận Trị hoàng đế.
==> Thứ tự thay đổi : 1/ Đát Kỷ 2/ Bao Tự 3/ Hạ Cơ 4/ Tây Thi 5/ Lữ Trĩ 6/ Vương Chính Quân 7/ Triệu Phi Yến 8/ Phùng Tiểu Liên 9/ Đông Ca 10/ Trần Viên Viên.