Phùng Niệm đang trêu chọc nữ nhi, đám Bảo Đại Thụy Châu nhìn rất hạnh phúc. Trước kia bọn họ không cảm thấy, sau khi hầu hạ Quý phi nương nương mới phát hiện ở cùng chủ tử thịnh thế mỹ nhan có bao nhiêu hạnh phúc. Đừng nói hai người mẫu tử trong khung tình huống tươi đẹp, dù Quý phi rửa chân hay thay tã cho tiểu Công chúa cũng đều đẹp.
Cung nữ trẻ tuổi nhìn mê hồn, Trần ma ma có định lực hơn rất nhiều, còn ở bên cạnh báo cáo việc làm cho Quý phi nương nương.
"Nương nương bàn giao phân phát xuống may mắn đã phát xong toàn bộ, hai ngày nay đều có người đến ngoài cung dập đầu cho người."
Phùng Niệm gật đầu, ra hiệu nàng đã biết.
Trần ma ma còn nói: "Năm ngoái lúc này Tiểu Triệu công công còn tới nhận tiểu Nguyên bảo*, năm nay không đợi được hắn về. Lão nô nhớ người xuất cung vào lúc đầu hạ, nói là nhận lệnh mà đi, lúc hắn rời đi Phan Quý nhân còn chưa chẩn ra hỉ mạch, hiện tại người đã nâng cao bụng lớn mấy tháng nữa sẽ sinh, hắn còn chưa về."
*đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa, một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, một đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng.
Trần ma ma không đề cập tới Phùng Niệm thật sự đã quên việc này, không chỉ nàng, các vị trong group cũng đã quên, nghĩ người ra ngoài đã xấp xỉ tám tháng, cũng không biết chuyện có thuận lợi hay không.
Tây Thi: "Chỉ biết là Thanh Lai quốc ở phía nam, không biết cuối cùng xuôi về phía nam bao xa, người có đến thuận lợi không?"
Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: "Rất nhiều nơi ở đây cách gọi khác nhau, địa hình địa vật không khác thời ta. Thanh Lai quốc thừa thãi hương liệu và phỉ thúy khoáng thạch ngay phía dưới Vân Nam, hẳn là Myanmar, đây không phải khoảng cách mấy tháng có thể tới. Đến cùng cần bao nhiêu thời gian phải xem đường Lương quốc tu sửa thế nào."
Vạn Trinh Nhi: "Nói như vậy vừa đến một lần đã phải nửa năm? Còn lại hai tháng sao đủ mua trên thị trường?"d6d!l'q,đ
Lữ Trĩ: "Hắn còn phải hạ thấp làm việc, chút thời gian khẳng định không đủ, chậm trễ một năm nữa cũng không kì lạ."
Vi Hương Nhi: "Một năm mà thôi, thời gian ôm đứa bé trải qua rất nhanh, chớp mắt đã qua."
Đát Kỷ: "Đều đừng nhớ, yên tâm đi, có thể sớm ngày trở về hắn tuyệt sẽ không muộn, lòng tên thái giám không may này đã buộc trên người chủ group chúng ta, nào chịu trì hoãn?"
Phùng Tiểu Liên: "Ai mà nhớ hắn chứ? Đều chờ không nổi muốn phỉ thúy."
Vương Chính Quân: "... Không lo lắng chút nào, các người thật làm cho người ta đau lòng."
Triệu Phi Yến: "Đừng nói chúng ta, hay là người hỏi một chút chủ group nàng có lo lắng không?"
...
Phùng Niệm không mở khung chat, đương nhiên không thấy được câu này.
Nhìn thấy cũng không sao, vấn đề này nàng không cần nghĩ nhắm mắt lại cũng có thể đáp: Không lo lắng người, chỉ lo lắng hàng.
Đáng thương cho Tiểu Triệu Tử cũng không biết người hắn đi theo là một nữ nhân như vậy. Hắn mang theo tình cao núi sâu đi Thanh Lai quốc, muốn làm thành chuyện lớn này để mình càng được coi trọng là một mặt, quan trọng hơn là không thể cô phụ Quý phi nương nương chờ mong. Nương nương muốn phỉ thúy, dù cho hắn làm thế nào cũng phải chở về số lượng lớn phỉ thúy thượng hạng. Hết thảy thuận lợi là tốt nhất, dù có khó khăn cũng phải loại bỏ khó khăn.
Ai cũng không thể phá mất cơ hội để hắn tranh công với Quý phi nương nương.
Thị vệ cung đình theo hắn xuôi về phía nam nhận được mệnh lệnh là ―― ngụy trang thành thương nhân buôn phỉ thúy đến Thanh Lai quốc nhìn hàng, mượn cơ hội tìm hiểu tình huống bên kia. Bọn họ luôn cảm giác chuyện này giống cởi quần đánh rắm, có chút vẽ vời cho thêm chuyện ra. Dù sao Thanh Lai chỉ là quốc gia nhỏ, diện tích quốc thổ, nhân khẩu, nông nghiệp, các phương diện kinh tế đều có khoảng cách với Lương quốc, thực sự không cần thiết kiêng kị bọn họ.
Nói thì nói thế đấy, nhưng chuyện Hoàng Thượng giao cho ai dám không dụng tâm xử lý?
Phía trước là biên giới Việt Quốc, bọn họ không chỉ tìm thấy người Lương biết nói tiếng Thanh Lai, còn học được thủ thế và ngôn ngữ trong nghề, đồng thời nhất định phải cải trang. Đi qua bọn họ nhìn phỉ thúy đá tảng khắp nơi, mỗi chỗ đầy một xe từng rương đầy đá tảng chia người ra chuyển về nước.
Năm trước Tiểu Triệu Tử cầm tín vật đi tìm Tổng đốc thuỷ vận, để ông ta vận chuyển nhóm đá tảng đầu tiên về kinh thành, cùng đá tảng đi về phía bắc còn có thư mật.
Đầu tháng ba, mười bảy mười tám xe ngựa vận chuyển từng rương đá tảng về Kinh Thành, cùng một thời gian, Bùi Càn nhận thư Tiểu Triệu Tử tự tay viết.
Mở ra cảm giác đầu tiên là ――
Chữ thật là xấu.
Y đè nén cảm giác muốn chửi bậy xuống, nhìn kỹ nội dung thư viết. Tiểu Triệu Tử biểu thị hắn còn chưa thể hoàn thành mong đợi của Hoàng thượng, kế tiếp sẽ tiếp tục cố gắng, còn lại là đá tảng phỉ thúy mặc dù tiện nghi hơn so với phỉ thúy đã cắt ra rất nhiều, bởi vì mua số lượng cực kỳ lớn, hắn chỉ sợ mang đến không đủ tiền, có thể mở mấy khối để đổi tiền không...
Trong những rương này, chín phần chín là nguyên thạch, cũng có hai rương đã cắt ra, những thợ đá bản địa hẳn cũng có thể lên tay, cần phải chú ý là một lớp vỏ mỏng trong phỉ thúy lại rất quý báu, lúc cắt phải tận lực mài nó, tuyệt đối không nên sốt ruột.
Ngoại trừ liên quan đến phỉ thúy, hắn còn viết chuyện vui trong lòng, Bùi Càn nhìn qua cảm thấy buồn cười và còn nghe được chuyện liên quan đến Quý phi.
"Tiểu Triệu Tử nói, nàng dọa đám Đan Thác thân vương hơi quá rồi, bọn họ trở về cũng không giảm bớt, lúc Đan Thác thân vương ra đường gặp một mỹ nữ gặp nạn cầu hắn cứu giúp, thật sự là một mỹ nhân rất đẹp, là một nam nhân đều ra tay giúp đỡ, hắn ta lại như không nhìn thấy mà đi thẳng." d%đ:lq&đ
Phùng Niệm cười đến mặt mày cong cong.
Trong group cũng hi hi ha ha không dừng được.
Lữ Trĩ: "Bùi Càn này thật không biết nói chuyện, hắn nói như vậy là biết không có tiền rồi."
Trần Viên Viên: "Bùi Càn: Trách trẫm sao? Cẩu thái giám viết như vậy đấy!"
Hạ Cơ: "Nghe Niệm Niệm kể họa bì mà hắn ta có thể trực tiếp vòng qua đã rất khá, không chỉ vào đại mỹ nữ nói người ta là yêu quái đã may lắm rồi!"
Phan Ngọc Nhi: "Đang ở trên đường, khẳng định không chỉ có một hai người nhưng nàng ta không tìm người khác xin giúp đỡ mà nhất định phải cản thân vương, không phải yêu quái bụng dạ khó lường thì là gì?"
Đát Kỷ: "Cũng có thể là muội đó."
Phan Ngọc Nhi: "Có ý gì?"
Đát Kỷ: "Bịa ra chuyện xưa giả vờ bị đụng phải quan lại quyền quý, đúng là nữ nhân tâm cơ tham quyền phú quý."
Phan Ngọc Nhi: "Ta bịa chuyện xưa lừa gạt người sao? ? ?"
Bao Tự: "Trọng điểm ở đằng sau..."
Phùng Tiểu Liên: "Đát Kỷ tỷ tỷ không có hồng bao."
Vương Chính Quân: "Nàng lại [yêu đương khiến người trở nên đẹp hơn] còn có điểm điểm danh mỗi ngày, muốn hồng bao gì nữa? @ Phùng Niệm, chủ group có thể công bằng một chút không, cũng tắm một kỹ năng cho ta."
...
Chủ group vốn không để ý tới các thành viên trong group, trong đầu nàng chỉ có một chuyện: Phỉ thúy vào kinh rồi.
"Người chuyển đá tảng đi đâu rồi?"
"Trẫm dự định ghi danh nhập kho trước, có rảnh sẽ từ từ mở."
"Vậy cũng được. Hay là người kéo đá tảng vào cung, đặt trên quảng trường, chúng ta phân một chút, người trực tiếp nhận kho một nửa, còn một nửa bản thân ta sẽ thu vào."
Bùi Càn giống như bị sét đánh, y ngớ ra.
Nhìn thấy y thế này Phùng Niệm híp mắt tra hỏi từ linh hồn: "Không phải người đã quên chúng ta đã nói xong rồi à? Thần thiếp ra pháp thuật người ra tiền vốn, thu đồ về hai ta chia năm năm mỗi người một nửa."
"... Làm sao quên được? Trẫm sợ nàng không có chỗ cất, dự định thu giúp nàng."
"Người trực tiếp vẽ khố phòng cho ta, chúng ta đừng trộn lẫn, vẫn nên để tách ra. Ta đã nghĩ kỹ, cắt mấy cục ra, chuẩn bị đồ trang sức." Nhóm phỉ thúy này chuyển về rất đúng lúc, Phùng Niệm đang suy nghĩ năm nay Phùng Nguyên xuất giá lấy gì thêm trang cho nàng ta, làm một bộ trang sức cũng không tệ.
Chuyện đã nói từ đầu xuân, Bùi Càn đã sớm quên chi tiết, chỉ nhớ lần này Tiểu Triệu Tử đi không chỉ có thể đảo loạn thị trường của người ta mà còn có số lượng lớn phỉ thúy trở về, trong đầu y vốn không có chuyện chia năm năm này, sau khi Phùng Niệm nhắc nhở chợt tỉnh lại, nụ cười cứng đờ, cả người buồn bực có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Nàng xem, mỗi một quý trẫm đều sắp xếp đưa châu ngọc đồ trang sức đến cho nàng, mỗi một hộp trên bàn trang điểm của nàng đều đầy, lấy những thứ kia thì có tác dụng gì?"
Phùng Niệm không cần nói, trong đám đã gõ.
Đát Kỷ: "Hắn đau lòng."
Bao Tự: "Hắn đau lòng +1."
Phan Ngọc Nhi: "Tên chó chết này đau lòng +2."
...
Phùng Niệm cười như không cười nói: "Câu nói này! Thứ phân cho ta ta lấy đi có tác dụng gì người quản được sao? Ta thích làm màn cửa thì làm màn cửa, thích làm vật trang trí thì làm vật trang trí, lúc vui lấy ra làm đệm lót còn được."
Nàng im miệng còn đỡ, vừa nói ra lời này thì lòng Bùi Càn đã đau nhói.
"Nàng làm Quý phi mà lại không có đầu óc, thế mà lại xa hoa dâm đãng như thế!"
"Dâm cái gì đãng hả? Không nghe rõ, người lặp lại lần nữa." d#đ+l&q~đ
Bùi Càn: ...
"Trẫm nói là chia năm năm thì chia năm năm, cứ như vậy chúng ta mỗi người lấy một nửa số rương, trẫm để nàng chọn trước."
Chớ thấy y nói rất khẳng khái, vì y nhìn ra không thể cứu vãn, dù sao cuối cũng phải chia, còn không bằng nói lời hay, ra vẻ mình rất có khí thế. Phùng Niệm cũng không vạch trần y, vui vẻ chọn lấy một nửa, giữ lại một rương cắt ra chơi, những thứ khác để trong kho, sau khi khóa kỹ thì chìa khoá được Phùng Niệm cất giữ.
Một rương giữ lại được mấy tên thái giám hợp lực mang đến Trường Hi cung, để trong đình viện, sau khi buông xuống, Phùng Niệm để Cát Tường nạy cái rương ra, cạy ra nhìn thấy bên trong tất cả đều là tảng đá, lớn nhỏ đều có phối hợp chất đầy một rương.
"Nô tài nói sao mà nặng như vậy, thì ra đều là đá tảng, vận chuyển nhiều đá tảng như vậy tiến cung làm gì?"
Nói xong Cát Tường muốn cầm một cục ra xem, chỉ nghe Quý phi nói: "Cẩn thận một chút, đây không phải là đá bình thường, bên trong bọc phỉ thúy đấy."
Tay Cát Tường vừa sờ lên, bỗng nhiên lại rụt trở về.
Phỉ, phỉ thúy?
"Phỉ thúy giấu trong viên đá? ? ?"
"Không tin à, không tin thì đệ tìm người cắt nó ra mà xem."
Quý phi đã nói như vậy, thái giám cung nữ vây một vòng chuẩn bị cắt đá ra, bọn họ chọn người có sức lực lớn đến, những người khác rướn cổ lên nhìn. Người kia cũng thật ra sức, cộng thêm vận khí tốt chọn được cục vỏ mỏng, ấp a ấp úng mài một hồi thì thấy một thứ màu xanh.
Trong tay Bảo Đại bưng chén nước, nghe nói thấy màu xanh rồi thì lập tức tạt nước vào, lần này nhìn càng thêm rõ ràng, xoa xoa lỗ nhỏ màu xanh biếc kia...
"Mẹ ta ơi! Bên trong thật có phỉ thúy!"
"Thật sao?"
"Một rương này thật sự toàn là nó sao? Vậy rất đáng tiền rồi? Để chỗ này không sợ bị trộm à?"
"Đừng mở mồm quạ đen nói linh tinh, ngươi phải nói lời tốt!"
À à, nói lời tốt?
"Nhiều phỉ thúy như vậy đều là Hoàng Thượng chia cho nương nương chúng ta, Hoàng Thượng thật hào phóng."
"Không phải hào phóng, mà là yêu!"