Mục lục
Ta Có Một Bầy Họa Thủy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phan Quý nhân càng muốn đi vào, ánh mắt người khác nhìn nàng ta lại càng nghi ngờ.

Những người sống cùng một cung với nàng ta cười khẩy nói: "Đã nói là Hoàng Thượng hạ chỉ, có phải ngươi điếc hay không? Hay vẫn cảm thấy sinh Bát Hoàng tử rồi là không tầm thường nên ai cũng không được phép chọc giận ngươi?"

"Muốn cái gì thì nói, có người đến chuẩn bị cho ngươi, bớt tỏ vẻ đi!"

"Mùa đông mùa hè ngươi nói Bát Hoàng tử chịu không được ta còn tin, không nóng không lạnh hắn ở ngoài phòng đợi một lát cũng không được à?"

...

Đang êm đẹp bị đuổi ra bên ngoài người nào cũng không thoải mái, nhưng hạnh phúc đều từ so sánh mà ra, nhìn Phan Quý nhân làm ầm ĩ như thế các nàng lại cảm thấy điều này cũng không có gì.

Trong lòng Phan Quý nhân như thiêu như đốt, phản ứng này cho dù là người hầu trước mặt nàng ta thấy cũng kỳ lạ. Còn có tiểu cung nữ mở miệng trấn an để nương nương không cần lo lắng quá mức, bây giờ thời tiết tốt Bát Hoàng tử đi ra hít thở không khí cũng không gì xấu.

Kết quả không cần phải nói, dĩ nhiên nàng ta không khuyên được.

Tuy rằng chỗ này của nàng ta không phải là nơi bị kiểm tra đầu tiên, nhưng chuyện này lại không chạy thoát, kiểu gì cũng sẽ đến phiên đấy, hơn nữa cũng không phát hiện ở các cung khác, ma ma phụ trách lục soát trong cung cũng có hy vọng cao đối với bên này, tất cả đều có chung một ý niệm trong đầu ―― đào sâu ba thước cũng phải tìm ra thứ gì đó. Lại nghe nói vừa rồi Phan Quý nhân rất kỳ lạ, nên các nàng tiến vào căn phòng của Phan Quý nhân đầu tiên.

Lúc lật rương phát hiện có một cái rương sâu bên ngoài cạn bên trong, hai ma ma trao đổi ánh mắt, các nàng lấy tất cả đồ vật ở trên ra, trong đó có một người ôm cái rương không tính lớn kia lắc lắc, vách ngăn bên dưới buông lỏng một chút, dùng móng tay cạy ra, tấm ngăn rớt xuống.

Một cuốn ngân phiếu cùng tấm ngăn rơi ra ngoài, một cái bọc giấy không lớn, còn có một con rối lớn bằng bàn tay người trưởng thành. Dùng vải trắng làm thân thể, dùng chỉ đen may mắt và miệng, trên người nó ghim tầm mười cây châm bạc, trông rất âm trầm đáng sợ.

"Là búp bê vu cổ?"

Một ma ma mở miệng, ở bên cạnh tìm kiếm nghe tiếng lập tức chạy đến.

"Trời ạ!"

"Ta còn tưởng rằng hôm nay phải tay không mà về..."

"Nhanh lên, đi tìm Hoàng Thượng đến đây!"

Mấy người ma ma không có đè ép giọng nói, bên ngoài đã có người đã nghe được, mỗi người ở trong cung đều không tự giác nhường hai bước muốn cách Phan Quý nhân xa một chút, đừng để dính líu quan hệ với nàng ta sẽ cùng nhau xui xẻo. Cùng tới xem náo nhiệt thì tích cực chủ động hơn nhiều, Tô phi các nàng đã cùng nhau tiến vào rồi.

Phan Quý nhân hoảng hốt hồi lâu, có thể bởi vì hoảng sợ đến cực điểm nên ngược lại nhìn rất trấn định, nàng ta phản ứng còn nhanh hơn người khác, gương mặt không thể tin được lập tức muốn xông vào xem tình huống: "Búp bê gì? Các ngươi tìm ra thứ gì trong phòng ta? Tại sao ta lại không biết?"

...

Đồ vật cũng đã tìm ra, lần này không có người nào cản nàng ta lại, nàng ta xông vào liếc mắt liền thấy ba thứ trên mặt đất kia.

Nhịp tim tăng lên, đập thình thịch thình thịch.

Nàng ta vô cùng sợ hãi, vẫn phải giả vờ dáng vẻ ta không biết đó là gì: "Đây là thứ gì? Người nào bỏ vào trong phòng ta? Muốn hại chết ta à?"

Mẫn phi cười lạnh một tiếng: "Cũng không cầm tấm gương soi thử, ngươi là người nào, đáng để cho chúng ta ra tay hãm hại?"

Lệ phi nói: "Bản cung là người tin Phật."

Tô phi cũng không khách sao hơn bọn họ, lão đại như nàng ta mất hứng nhìn Phan Quý nhân nói: "Là ngươi hại tất cả cung của chúng ta đều bị lật trời sao? ? ?"

"Đó là trọng điểm sao? Nếu như ta nhớ không lầm, Hoàng Thượng nói có tà vật quấy phá khiến Quý phi nương nương mắc bệnh? Con rối này là ghim Quý phi nương nương đúng không?"

Quả thật vừa rồi Tô phi đã quên, được người ta nhắc nhở nàng ta nhớ đến, đi tới phía trước lập tức cho Phan Quý nhân hai bàn tay.

Phan Quý nhân bụm mặt, nhắc lại nói: "Đã nói ta không biết thứ này, Tô phi nương nương người đi lên đã ra tay có phải rất không nói đạo lý hay không? Dù sao ta cũng là mẫu thân của Bát Hoàng tử."

Vừa dứt lời, khuôn mặt đã nổi lên bốn đường lại bị đánh trúng.

Lệ phi nghe thấy âm thanh đó cũng ngại đau, ngẫm lại xưa nay Tô phi cứ như vậy, khi nàng ta là Quý phi đã ngang ngược, hiện tại tốt một chút nhưng thực chất bên trong không thay đổi. Trước đây gây nhiều họa như vậy, Hoàng Thượng cũng không có thật sự bắt nàng ta kiểu gì, chỉ là một Quý nhân sao hù được nàng ta?

Mắt thấy danh tiếng sắp bị Tô phi giành hết, Lệ phi hơi sốt ruột, để cho nàng ta làm giống như họ Tô nàng ta làm không được, không kiếm một chút biểu hiện quay đầu lại không thể tìm Quý phi nương nương tranh công.

Vậy làm sao cho tốt đây?

Bùi Càn chạy tới lập tức phát hiện, trong đình viện lòng người bàng hoàng, ba người Mẫn phi Lệ phi Tô phi ngồi thành hàng, Phan Quý nhân bụm mặt cúi thấp đầu đứng ở giữa phòng.

Nghe thấy bên ngoài hô Hoàng Thượng giá lâm, Phan Quý nhân thật giống như kéo được cây cỏ cứu mạng lập tức xông ra ngoài.

Nàng ta muốn bổ nhào vào trước mặt Hoàng Thượng tố khổ, nào biết Bùi Càn trực tiếp đá một cước đạp người ra ngoài rồi.

"Đồ vật tìm được ở đâu?"

Lập tức có ma ma dâng búp bê vu cổ lên bằng cả hai tay.

Bùi Càn nhịn sự ghê tởm xuống nhận lấy, nhìn hai mặt trái phải đều không có chữ. Mặc dù bản triều chưa từng chân chính gây ra thảm họa vu cổ, nhưng Bùi Càn đã từng nhìn trên sử sách, phía trên này nhất định phải viết rõ ngày sinh tháng đẻ đấy, bên ngoài không có vậy thì ở bên trong.

"Đi lấy kéo tới đây."

Các cung đều biết thiêu thùa may vá, thiêu thùa may vá thì sẽ dùng kéo, không bao lâu đã có người đưa tới trong tay Hoàng đế, Bùi Càn nhận lấy đi hai ba lần liền mở con rối ra, tìm ra ngày sinh tháng đẻ từ trong thân thể nó.

Thời gian khác có lẽ Bùi Càn không nhớ được, làm thế nào thì ngày này y cũng không quên được.

Đó là ngày sinh nhật của Lục Công chúa.

Sau khi có giấc mộng kia, Bùi Càn cho rằng Phan Quý nhân ghim con rối Quý phi, mới làm hại Quý phi đau đầu choáng váng. Làm hồi lâu không phải nàng ta ghim Quý phi, người nàng ta ghim lại là Lục Lục!

Bất luận kẻ nào can đảm dám lộ ra ác ý đối với Lục Công chúa, để cho Bùi Càn phát hiện cũng sẽ không nhẹ nhàng tha thứ, hành động hoán vị chết không có gì đáng tiếc! Lại nghĩ tới trên trời vì bảo vệ Lục Lục khi nàng ốm đau nên đã dùng pháp thuật di chuyển, lúc nàng nhận thương tổn nghiêm trọng sẽ chuyển cho cha hoặc nương của nàng...

Điều này khiến Bùi Càn tê cả da đầu.

Nếu lần này không phải ngẫu nhiên chọn trúng Quý phi, người bị đau đầu choáng váng nên là y. Đây chính là chứng bệnh Thái y cũng chẩn không ra, hơn nữa sẽ tăng thêm mỗi ngày, thêm mấy ngày người nào biết tình huống sẽ như thế nào? Có thể triền miên trên giường bệnh cũng có thể là đau đến mức không muốn sống.

Từ lần mang thai trước đã nhìn ra được, Quý phi có thể chịu đựng hơn y.

Quý phi cũng cảm thấy khó khăn, đặt trên người y không phải muốn đòi mạng sao?

Y càng nghĩ mặt càng đen, Phan Quý nhân ngã trên mặt đất rên rỉ, nàng ta sốt ruột muốn vứt nồi cho người khác, nói rằng chắc chắn trước đó những người khác thấy nàng ta và Quý phi náo loạn không thoải mái, nên thiết kế thứ này muốn hại chết nàng ta!

"Hoàng Thượng người nghĩ một chút, ta chỉ muốn đổi cái tên cho Bát Hoàng tử, coi như không thành công, sẽ vì loại chuyện nhỏ nhặt này đi hại người sao?"

Đừng nói nữa!

Hiện tại Bùi Càn đang hối hận, tại sao lại để nữ nhân rắn rết này mang thai?

Giấc mộng cảnh báo chính là nàng ta, nàng ta không những không nhận ra mình đã sai, không quỳ xuống sám hối, còn thề thốt phủ nhận. Nàng ta khiến Bùi Càn nhớ tới một người khác ―― Tuệ phi, người đã bị đày vào lãnh cung trước đây.

"Kéo nữ nhân này ra ngoài, dùng gậy đánh chết."

Trước đây có một số triều đại bởi vì vu cổ đã từng giết hơn nghìn người, làm Hoàng đế rất kiêng kị thứ này, chỉ cần nó xuất hiện bị phát hiện ở trong cung, đều sẽ nhấc lên sóng to gió lớn, xui xẻo tuyệt đối không chỉ có mỗi người trong cuộc, cũng có thể liên luỵ cửu tộc. Nói là như thế, dù sao điều này ở trong mắt rất nhiều người cũng là chuyện xa xưa, hiện tại Hoàng Thượng tới, vốn không cho bất kỳ cơ hội cãi lại đã đánh chết Phan Quý nhân, ra tay hung ác khiến rất nhiều người kinh hãi.

Phan Quý nhân này còn có nhi tử, Bát Hoàng tử mới hơn một tuổi đấy.

Hoàng Thượng ngay cả điều này cũng không suy nghĩ sao?

Bản thân Phan Quý nhân cũng sợ choáng váng, nàng ta thật sự chưa từng đọc nhiều sách như vậy, cũng không biết vì thứ này đã gây ra những vụ án lớn như thế nào trong lịch sử, nàng ta sẽ biết thứ này vô cùng đơn giản, phụ thân nàng ta đã từng đến nơi nào đó ở phía nam nhậm chức, mẫu thân của nàng ta cũng đi theo, ở bên đó tiếp xúc đến thứ này. Phan Quý nhân từng thấy mẫu thân của nàng ta ghim mới học được.

Nàng ta biết đây là thứ không tốt.

Nếu không phải Quý phi cay nghiệt Hoàng Thượng bất công như vậy, nàng ta cũng sẽ không dùng thứ này trên người Lục Công chúa.

Bây giờ dĩ nhiên không thể phàn nàn những điều này, Phan Quý nhân giương nanh múa vuốt không cho người ta đụng vào, miệng không ngừng nói nàng ta bị hãm hại! Nàng ta không có lý do gì nhắm vào Lục Công chúa.

Bùi Càn tức giận đến bật cười: "Trẫm chưa bao giờ nói có người muốn mưu hại Quý phi, người nào nói cho ngươi biết là Lục Công chúa, làm sao ngươi biết tên con rối bị ghim này chính là Lục công chúa?"

"... Tỳ thiếp sốt ruột nói sai rồi."

"Còn chờ làm gì nữa? Kéo nàng ta xuống dưới dùng gậy đánh chết, trẫm tuyên bố tại đây, mưu hại Lục Công chúa cũng giống như tội mưu phản giết Hoàng đế, mặc kệ là ai tuyệt đối cũng không nhân nhượng."

Hai ma ma cao lớn vạm vỡ lập tức muốn kéo người ra bên ngoài, Phan Quý nhân khóc lóc gào thét, nàng ta nói mình là mẫu thân Bát Hoàng tử, không nên bị vu oan hãm hại như vậy, nàng ta bị hãm hại!

Tô phi nhẫn nhịn nửa ngày, không nhịn nổi: "Ngươi soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, ngươi là cái quái gì mà người nào cũng muốn hại ngươi? ..." Tô phi còn muốn mắng thêm vài câu, bỗng nhiên nàng ta nghe thấy có người hô Quý phi nương nương giá lâm ở bên ngoài, Phan Quý nhân mới vừa bị kéo ra ngoài, lại bị kéo về đường cũ.

Bùi Càn nhìn Quý phi vừa đi tới vẫn rất đẹp rất mê người, y cau mày nói: "Làm sao Quý phi lại còn muốn cầu xin tha thứ cho nàng ta nữa? Nàng là Bồ Tát sống à? ... Coi như nàng là Bồ Tát sống, lúc này trẫm tuyệt đối sẽ không nghe lời nàng, người nào làm vu cổ hại người đều phải chết, nàng ta phải chết!"

Phan Quý nhân cũng nhận thấy được con đường kia của Hoàng Thượng đi không thông, nàng ta lại nhào về hướng Phùng Niệm.

"Quý phi nương nương người tin tưởng ta! Đây không phải là ta ghim, ta không có! Là có người muốn hại ta, ta sinh Bát Hoàng tử các nàng không có sinh, các nàng muốn hại ta!"

Nghe nàng ta ồn ào xong, Phùng Niệm cười một tiếng.

"Ta đúng là muốn khuyên Hoàng Thượng đừng có vội vã lấy tính mệnh nàng ta, chúng ta trị bệnh đều phải trị tận gốc, chỉ đánh chết một mình nàng ta thì có tác dụng gì? Phan Quý nhân tiến cung cũng hai năm rồi, hẳn là rất nhớ người nhà nàng ta, không bằng để cho bọn họ đoàn tụ trong tù đi."

Hi vọng cuối cùng cũng tan vỡ, Phan Quý nhân không thể tin được nhìn chằm chằm Phùng Niệm, nàng ta thật sự nhìn chòng chọc vào Phùng Niệm.

Phùng Niệm cũng quay sang nhìn: "Nếu người ngươi ghim là bản cung, ta có thể làm Thánh Mẫu một lần khuyên Hoàng Thượng vung tay lên chí ít lưu một mạng cho ngươi. Nhưng ngươi ghim nữ nhi của ta còn hi vọng ta cầu tình vì ngươi, ta cũng không phải kẻ ngu."

Phùng Niệm nhìn về phía Bùi Càn.

Vừa rồi là Bùi Càn quá tức giận, dừng một chút như thế y cũng nghĩ đến tiểu thư khuê các bình thường không nên tiếp xúc đến những thứ này, nên điều tra thêm một chút.

"Trước tiên giam nàng ta lại, bắt người nhà họ Phan lại cho trẫm, đi chọn người lục soát Phan phủ một lần."

Phùng Niệm lại hỏi: "Bát Hoàng tử đâu? Hắn còn nhỏ, còn cần người chăm sóc."

Phan thị còn khoẻ mạnh nhưng ở trong lòng Bùi Càn nàng ta đã chết, cần phải sắp xếp một chỗ cho Bát Hoàng tử, Bùi Càn nhìn về phía phi tần ở một bên, chủ yếu là phi vị bên trên chưa từng sinh là Lệ phi và Tô phi, châm chước nên đưa Bát Hoàng tử cho người nào trong số các nàng nuôi dưỡng.

Tô phi đứng ra một bước: "Thần thiếp nguyện ý làm mẫu thân hắn, người giao vào tay ta nhất định sẽ đối với hắn như thân sinh, cũng sẽ dạy hắn thật tốt, sẽ không để cho hắn trở thành như Phan Quý nhân."

Vừa rồi khi oán giận Phan Quý nhân hai người rất đoàn kết, đến lúc này Lệ phi đứng ra phá đài của nàng ta: "Muội mới vừa nói những lời đó, muội còn ra tay với Phan Quý nhân, nếu sau này Bát Hoàng tử biết thì muội biết làm sao? Ta không giống vậy, thường ngày ta đối với Phan Quý nhân cũng không tệ, ít nhất chưa từng nhằm vào nàng ta, coi như Bát Hoàng tử không cẩn thận biết mẫu thân thật sự của hắn là ai, cũng sẽ không oán hận ta."

Tô phi không nghĩ tới, con ả đê tiện Lệ phi này vậy mà chọn góc độ này công kích nàng ta!

Nàng ta đang muốn đánh trả, Bùi Càn mắng Lệ phi trước một bước: "Nàng ta làm loại chuyện xấu này nàng còn đối xử không tệ với nàng ta? Nàng cũng không biết phân biệt thị phi như vậy còn muốn trẫm giao Bát Hoàng tử cho nàng à?"

Lệ phi nghe thấy choáng váng.

Không đúng nha!

Trước đây lại không biết nàng ta như thế này, y còn vừa mới biết!

Nàng ta chuẩn bị giải thích, Bùi Càn đã quyết định: "Đưa Bát Hoàng tử ghi dưới danh nghĩa Tô phi, sau này hắn chính là nhi tử Tô phi, ai cũng không được phép nhắc đến Phan Quý nhân trước mặt hắn, kẻ nào trái lệnh sẽ nghiêm trị."

Tô phi cười như điên.

Má ơi, không ngờ đến xem náo nhiệt còn có chuyện tốt như vậy!

Đây chính là làm nhiều việc thiện được phúc báo sao?

Phùng Niệm cũng nói: "Mặc dù Phan Quý nhân sai hoàn toàn, Bát Hoàng tử còn nhỏ hắn cũng không biết cái gì, Tô phi ngươi dụng tâm dạy một chút."

"Nương nương yên tâm, Hoàng Thượng cũng yên tâm, người cũng đã ghi dưới danh nghĩa ta rồi thì đó chính là nhi tử của ta, ta còn có thể để hắn thiệt thòi sao?"

"Cũng đổi một nhóm người hầu đi, để tránh cho các nàng không quản được miệng nói lung tung trước mặt Bát Hoàng tử."

Phan Quý nhân không có nghe được mấy câu này, nàng ta đã bị mang đi giam lại rồi, Bùi Càn sắp xếp chỗ cho Bát Hoàng tử xong, lập tức muốn đưa Phùng Niệm về nghỉ: "Chẳng phải Quý phi không thoải mái sao? Còn chạy tới đây, chẳng lẽ không yên tâm giao cho trẫm xử lý?"

"Dù sao chuyện liên quan đến ta, người nào nằm được?" Phùng Niệm suy nghĩ một chút, hỏi Bùi Càn: "Hoàng Thượng chuẩn bị xử trí người nhà họ Phan như thế nào?"

"Còn chưa nghĩ ra, chờ điều tra rõ ràng lại nói, mặc kệ nói như thế nào cũng không thể buông tha nhẹ nhàng cho bọn họ, dù sao cũng phải để người ta biết chuyện gì không thể làm."

Phùng Niệm không thể chấp nhận Phan Quý nhân ghim con rối Lục Lục, bất kể Phan Quý nhân rơi vào kết cục gì nàng tuyệt đối sẽ không giúp đỡ một câu. Nhưng chuyện này còn không đến mức kéo cả nhà của nàng ta đi cùng, Phùng Niệm cũng biết Bùi Càn không thể chịu đựng điều này, nàng nghĩ đến xét nhà lao động cải tạo cũng tốt, ít nhất đừng giết hết.

Bởi vì Bùi Càn còn chưa nghĩ ra, nói rằng phải nhìn kết quả điều tra, nên nàng không có vội vàng nói ra, cũng tính toán xem sau khi hắn làm rõ đầu đuôi mọi chuyện thì tính toán làm gì.

Hai người nói chuyện trở lại Trường Hi cung, còn chưa tiến vào đã thấy một bé gái ngồi ở cửa cung.

Bé gái cũng nhìn thấy bọn họ, tức giận đứng lên: "Hai người đi đâu đó?"

"Ta và nương con ra ngoài đi dạo, con không vui sao?"

"Người cũng chưa nói."

"Coi như phụ hoàng sai rồi có được hay không?"

Bé gái không để ý tới y, chạy chậm đến trước mặt Phùng Niệm, Phùng Niệm đưa tay ôm nàng: "Tại sao ngồi chờ ở chỗ này, chờ bao lâu rồi?"

Hai người bọn họ đều ăn ý không nhắc đến chuyện vừa xảy ra, trêu đùa nữ nhi giống như bình thường, Lục Lục còn nhỏ, lừa gạt nàng cũng không khó. Đại Hoàng tử Nhị Hoàng tử lại không giống vậy, người trong cung bắt toàn bộ người nhà họ Phan nhốt lại, còn gióng trống khua chiêng điều tra phủ bọn họ, chuyện này huyên náo khiến lòng người trong kinh bàng hoàng.

Những người đó đi khi trời sắp tối, nháo đến nửa đêm mới bị tịch thu, đêm nay rất nhiều người không ngủ được.

Cũng không biết là Phan đại nhân phạm vào sai lầm trí mạng gì chọc Hoàng Thượng, hay là Phan Quý nhân trong cung liên lụy cả nhà.

Mặc kệ là loại nào, người có quan hệ thân thiết với bọn họ đều rất lo lắng.

Bọn họ lo lắng, hai vị Hoàng tử thì nghi ngờ, hai người bọn họ phái người đi nghe ngóng cùng lúc, chẳng mấy chốc lấy được đáp án, nghe nói Phan Quý nhân dùng thuật vu cổ, khiến Quý phi nương nương bệnh nặng rồi.

Phản ứng đầu tiên của Bùi Diễm là ngạc nhiên: Quý phi là người có lai lịch lớn như vậy cũng bị thứ này làm hại? Thứ này cũng thật sự lợi hại!

Đương nhiên hắn chỉ ngạc nhiên một chút, sau đó nói chuyện này cho Bảo Âm, Bảo Âm lập tức muốn vào cung, vẫn là Bùi Diễm ngăn người lại để cho nàng ta đi vào sáng mai, trời đã tối nương nương cũng đã đi nghỉ rồi.

Phu thê bọn họ cũng lo lắng, nghĩ đến kẻ cầm đầu đã bị bắt, thuật cũng phá, cảm thấy vấn đề cũng không quá nghiêm trọng, tạm thời còn ổn định được.

Bùi Hứa lại không ổn, nghe nói Quý phi bệnh nặng hắn ta sốt ruột muốn chết, lập tức muốn ra cửa kết quả bị Tần thị cản lại rồi.

"Đừng nói Quý phi chỉ hơi không ổn, cho dù nàng chết có quan hệ gì tới người, người vội vàng tiến cung là có ý gì? Hoàng Thượng đã biết hỏi tới người nói như thế nào?"

Lúc nàng ta ngăn cản Bùi Hứa thật sự muốn lấy tay đẩy người ra.

Hết lần này tới lần khác lời này của Tần thị lại vừa vặn nói đến chỗ đau của hắn ta.

Hắn ta và Quý phi bắn đại bác cũng không tới, sau này đưa một ít đồ đi bày tỏ quan tâm thì được, xông vào như thế quá gây chú ý rồi.

Bùi Hứa thật hận, hận không thể chặt Phan Quý nhân hãm hại Quý phi thành tám khối.

Tần thị lại nói: "Ngày mai ta sẽ thay người tiến cung đi xem một chút." Nhìn xem rốt cuộc Quý phi thành dạng gì rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK