Tam Hoàng tử có cảm giác vấn đề này không dễ nói lắm, nhất thời chưa biết trả lời thế nào, hắn hơi căng thẳng, hầu kết nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống, thử thăm dò nói: "Mẫu hậu đương nhiên là tốt."
"Nói cụ thể đi."
Thế thì phải nói làm sao??
Thấy hắn như vậy, Bùi Càn dứt khoát hỏi: "Con cảm thấy Hoàng hậu có xinh đẹp không?"
"Chuyện này mà còn phải nói sao? Hoàng hậu là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ."
"Thế nàng có dịu dàng không?"
Bùi Kha gật đầu, đã là mẫu nghi thiên hạ rồi chẳng nhẽ lại không dịu dàng?"
"Phương diện tài hoa thì thế nào?"
"Hoàng hậu hát múa số một, tài nghệ vô song."
"Có phải là khá có cá tính không?"
Nghe tới đây, Tam Hoàng tử Bùi Kha ngửi ra mùi vị khác thường rồi. Xinh đẹp, dịu dàng, cá tính và tài hoa không phải là yêu cầu của hắn đối với chính phi tương lai sao? Phụ hoàng hỏi như vậy lẽ nào...
Bùi Kha nghĩ đến khả năng này thì hai chân đã nhũn ra.
Hắn bùm bụp quỳ xuống, tủi thân nói: "Phụ hoàng minh giám, nhi tử không có loại suy nghĩ này, tuyệt đối không có."
Vẻ mặt của Bùi Càn đầy vô tình: " Vừa nãy con đã thừa nhận rồi."
Một giọng nói bi phẫn vang lên, Bùi Kha hùng hồn giải vây cho mình: "Rõ ràng là người hỏi có vấn đề!" d13n dan l3~quy~d0n
"Con nói là trẫm có vấn đề hả?"
"Người hỏi như vậy, nhi tử còn có thể bảo là Hoàng hậu nàng không xinh đẹp không dịu dàng không cá tính, tài nghệ nát bét sao?"
Bùi Càn cân nhắc lại, hình như cũng có lý.
Tam Hoàng tử còn đang lầu bầu, nói hắn đi đến Trường Hi Cung còn chưa đến hai lần, dịp lễ tết mới thấy người, sao còn bị nghi ngờ chuyện này? Nữ nhân phù hợp với điều kiện đó nhiều như vậy, sao lại đặc biệt chỉ vào ai rồi?
"Trẫm cũng chưa nói gì, con không có thì thôi, nếu đã không làm chuyện gì khuất tất thì bình tĩnh một chút, đừng có mà hết quỳ gối lại gào to."
Bùi Kha thầm nghĩ, bộ ta tự quỳ xuống à?
Ta bị người dọa cho nhũn cả chân.
Thôi bỏ đi, làm gì có nhi tử nào nói lại cha mình? Cha mình muốn giáo huấn mình thì chỉ cần lấy một cái cớ là xong. Làm con chỉ có thể nghe theo.
Con người Bùi Càn lúc hẹp hòi thì đúng là hẹp hòi, nhưng y cũng có một ưu điểm. Ví như bây giờ, rõ ràng là biết Tam Hoàng tử trong sạch, y sẽ không cảm thấy mình để con mình hỏi ngược lại thì mất mặt, sau đó còn thương lượng với Hoàng hậu chọn người nào cho nhi tử thì tốt.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, phu thê Đại Hoàng tử đã thành cặp đôi thù oán, lần này Bùi Càn phải thận trọng hơn nhiều.
Y đang hết lòng suy nghĩ cho nhi tử, ngoài cung cũng ngửi được bầu không khí tuyển tú đó, trong lòng bách tính khá là không nỡ.
"Năm ngoái lập hậu, năm nay thì sắp xếp cuộc tuyển lớn, chuyện này cũng quá...Các người bảo ông trời có để bụng cái này không? Trước kia không nhận ra, sao lá gan của Hoàng thượng to thế nhỉ? Nếu ta lấy nữ nhân có lai lịch như vậy, đừng nói là nạp thiếp, đến kỹ nữ trong kỹ viện ta cũng không thèm, nữ nhân khác ta cũng không thèm liếc mắt." Người này nói còn cảm thán, cảm thấy giác ngộ của mình thật là cao, sao ông trời không giao tâm can bảo bối cho hắn chứ?
"Ba năm tuyển tú một lần không phải là quy củ của tổ tiên truyền lại sao? Cũng không thế nói tùy tiện là bỏ."
"Nếu là một vị Hoàng hậu khác thì quả đúng là giống như lời ông nói, nữ nhân mà ông trời che chở không đáng được đối xử đặc biệt à? Sao trái tim ta lại hoảng loạn thế nhỉ, nếu lại có động đất nữa thì làm sao?"
"Nếu Hoàng thượng đã dám tuyển, chắc người đã có tính toán."
"Đúng vậy, tóm lại là không thể lấy mạng của dân chúng cả nước ra làm trò đùa được."
"..."
Sáng sớm Bùi Càn đã nghĩ xong là sẽ chỉ điểm người nào đó trong vương thất cho nhi tử, y cũng nói qua với Phùng Niệm, làm gì có chuyện tuyên dương khắp chốn? Cho nên, dân chúng bên ngoài không biết cũng hoàn toàn bình thường.
Có một số người nhát gan, cái gì cũng lo lắng, khó tránh khỏi sẽ nghĩ ngờ hơi nhiều. Nhưng nhiều người vẫn cảm thấy Hoàng thượng sẽ không làm xằng làm bậy.
Những người nhát gan đó đã được những người dũng cảm hơn trấn an, vốn đã mở lòng rồi, ai biết được hai ngày trước buổi đại tuyển bắt đầu, Lương quốc đón một đợt không khí lạnh từ phía Nam, nhiệt độ từ phía Bắc xuống phía Nam hạ thấp.
Nói thế nào nhỉ?
Chính là đột nhiên thời tiết thay đổi, ngày hôm trước mặt trời chói chang, đêm đó đã tí tách tí tách bắt đầu mưa, phía nam là trời mưa, phía bắc thì rất nhiều nơi có tuyết rơi, đi ngủ đắp chăn mỏng rồi mà vẫn rét run, nước mũi chảy ròng ròng, còn đốt lửa nữa. Ngày hôm sau, cánh cửa của hiệu thuốc đều bị người nhà của bệnh nhân đi bốc thuốc đạp đổ luôn.
Sáng sớm những người đã mặc áo lót mỏng khoác chăn mỏng lại lật khăn trải giường ra, người nhát gan bị bệnh ở trong thành xót tiền thuốc. Những gia đình nông dân thì càng lo lắng, nhiệt độ tháng này chợt giảm, một đêm mà giảm xuống hai mươi độ, người không chịu được thì những hoa màu càng không chịu được.
Có người nói, chuyện đột ngột như này không hay gặp, ngẫu nhiên một vài năm mới có thôi.
Tóm lại là người sống lâu thì chuyện quái gì cũng có thể nhìn thấy.
Thế nhưng liên tiếp ba ngày, đêm đến là đổ mưa, mưa xen lẫn tuyết mà đến, nhiệt độ đã giảm lại càng giảm. Mùa xuân này trôi qua cứ như đầu đông vậy, mắt thấy ngọn lửa bên trong sắp tắt, những ngày ngày còn không biết lúc nào mới có thể trời quang mây tạnh, dân chúng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Mặc dù ngoài trời ẩm ướt, vẫn có người dọc theo con phố đi tới trà lâu tửu quán. Cho dù đang ở thời tiết như này, những nơi đó cũng có khá nhiều người, phần lớn là các gia môn* ở nhà mãi không chịu được nên ra ngoài nghe ngóng tin tức rồi buôn chuyện.
*ông chồng.
Hôm nay trong quán trà có người đoán, trời bỗng nhiên chuyển lạnh, còn lạnh đến nỗi liếc mắt nhìn cũng không nhìn thấy đỉnh đầu, có phải là ông trời hắt xì hơi đúng không?
Ông trời không vui hắt xì một cái, rơi xuống mặt đất không phải là thành cuồng phong bão táp à?
"Hai ngày nay, không phải là đã bắt đầu vòng sơ tuyển rồi à? Nếu mà bảo rằng thay đổi gần đây không liên quan đến chuyện đó thì ta là người đầu tiên không tin!"
"Bây giờ đang là tháng tư, tháng tư ở nhân gian là thời điểm thoải mái nhất, làm gì có chuyện mặc áo bông thế này?"
"Chúng ta sinh trong thành, sống trong thành còn tốt, chứ những gia đình nông dân ngoài thành đang lo lắng lắm đây. May mà năm ngoái được mùa, chứ lạnh như năm nay thì chắc chắn hỏng rồi. Có lương thực của năm ngoái chống đỡ thì có thể gắng gượng sống được."
"Không có mấy nhà còn để lại, nhiều nhà đã bán rồi. Thời điểm cả nước được mùa mọi người đều nghĩ giá cả lương thực sẽ giảm, nào biết là nước Udo ở bên cạnh gặp thảm họa cầu chúng ta mua, xem giá cả thì khá được nên người dân nhanh chóng bán rồi. Phát tài xong thì trở về lấy tiền cưới thê, những người đã bán lương thực đó sợ là đã hối hận đến xanh cả ruột rồi."
Có người vỗ mạnh xuống bàn: "Nếu đã biết chuyện này rồi thì không thể ngưng đại hội tuyển tú được à?"
"Đúng thế."
"Hoàng thượng vẫn luôn sáng suốt, động đến chuyện này chẳng nhẽ đã hồ đồ rồi? Vì nữ sắc mà làm cho chúng ta khổ sở thế này, hắn xứng đáng với dân không chứ? Là Hoàng hậu nương nương không tốt sao? Hoàng thất tế tự năm mới các người đều nhìn thấy rồi đúng không? Bảo là tiên nữ trần gian cũng không điêu, sao còn chưa thỏa mãn hắn chứ?"
Người bên cạnh níu hắn một cái.
"Ngươi nói nhỏ thôi, nói lung tung coi chừng bị quan sai tóm được."
"Ta nói toàn là sự thật! Ta không sợ hắn, ông trời sẽ ủng hộ tôi! Các người cũng thế, đều biết là cứ tiếp tục thế này thì sẽ đụng phải thì cứ nói to cho trong cung nghe thấy, vụ tuyển tú này chưa ngừng thì trời vẫn còn lạnh tiếp, toàn bộ hoa màu dưới đất sắp chết hết rồi kìa. Đến lúc đó giá lương thực leo thang, các người có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Ai cũng phải sống thắt lưng buộc bụng, các người muốn như thế sao?"
Tất cả người trong quán trà đều lắc đầu.
Lúc trước bọn họ đoàn kết lại yêu cầu Hoàng thượng lập hậu, Hoàng thượng đã lập rồi, sau đó đã đón được mùa màng bội thu.
Bây giờ cũng phải đoàn kết lại mới được!
Tuyệt đối phải ngăn cản y, không để y tan rã cung phi đã là tốt lắm rồi, sao lại còn tuyển tú nữa? Rời xa nữ nhân thì không chịu được à?
Giờ này nông nghiệp là quan trọng nhất, hơn nữa phương pháp cày cấy còn nguyên thủy, không có những thứ như lều lán tấm che, thời tiết cực đoan này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thu hoạch, chỉ cần không có một mùa màng bội thu, ngoại trừ những gia đình giàu có nhiều tiền tài ra thì người bình thường sẽ phải sống khổ cực rồi.
Cho dù là nhà giàu có cũng không mong mùa màng thất bát, bởi vì mùa màng mà thất bát thì rất nhiều người không chịu tiêu tiền, buôn bán cái gì cũng khó.
Vui mừng thì chỉ có người buôn lương thực.
Người khác gặp họa bọn họ phát tài.
Người buôn lương thực có mấy người đâu? Một khi nháo lớn lên, tiếng động lớn như vậy chẳng nhẽ lại không truyền vào cung à? Có đại thần báo chuyện này lên Hoàng thượng, người hầu hạ ở ngự tiền cũng đã nghe thấy rồi, dd l3quydon~Tiểu Triệu Tử nghĩ có lẽ nương nương vẫn chưa biết chuyện, bảo một tiểu thái giám chuyền tin tới nơi này.
Thời tiết này, Lục Lục còn không ra ngoài chạy, thấy nàng nhàm chán, Phùng Niệm muốn trêu đùa nàng, đã để ngự thiện phòng đốt một nồi đồng làm lẩu, buổi trưa sẽ ăn cái này.
Mùa đông năm ngoái Phùng Niệm đã dẫn nàng đi ăn một lần, có lẽ là bởi cách ăn mới mẻ, lại ấm cũng, tiểu cô nương rất thích.
Nghe nói hôm nay muốn ăn cái này, nàng lập tức tươi cười hớn hở, giục Cát Tường nhanh đi thông báo cho ngự thiện phòng.
Đúng lúc này thì tiểu thái giám tới.
Hắn ta nói những tin tức bên ngoài cho Phùng Niệm, Phùng Niệm ngây ngẩn cả người.
Chẳng qua chỉ giảm nhiệt độ, vậy là có liên quan với buổi tuyển tú và nàng với hoàng thượng rồi?
Phùng Niệm: "Những bách tính đó đang nghĩ cái gì vậy, liên tưởng như vậy à!"
Lữ Trĩ: "Chắc chắn rồi, nếu không thì từ xưa tới nay làm gì lại có nhiều lễ bái như vậy? Từ trước đến nay những nhà tu hành cúng tế bọn họ còn chưa chứng kiến lần nào, muội thì khác, muội là nữ nhân chân chính mà Phượng hoàng đưa tới, còn làm cho cả nước bội thu, trong lòng bọn họ thực sự tin rằng muội có lai lịch bất phàm, gặp phải chuyện dị thường, càng có thể là những người đó chắc chắn sẽ nghĩ lái sang mặt này.”
Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: " Chỉ cần có động đất là dân chúng sẽ nghĩ rằng Hoàng đế làm không tốt, Hoàng đế thường muốn ra chiếu hạ tội, bọn họ sẽ cảm thấy không kỳ lạ."
Phùng Niệm: "Mọi người nghĩ xem nếu bây giờ ta nói rõ là chuyện này không liên quan đến ta một tí nào..."
Đắt Kỷ: "Không ai tin đâu."
Triệu Phi Yến: "Không thì muội thử xem."
....
Được rồi.
Phùng Niệm còn phải tính toán trong lòng.
Người biết Bùi Càn không chuẩn bị cho mình sinh con có lẽ sẽ tin nàng, những người không biết đó sẽ tin ư?
Nói thế nào thì thời cơ này cũng quá trùng hợp rồi.
Phùng Niệm tự nhủ chuyện này đến cái rắm cũng chẳng liên quan đến mình, tất nhiên là tự Bùi Càn nghĩ cách giải quyết. Mặc dù Bùi Càn cũng biết lần này chắc chắn không phải là nhạc phụ đại nhân trên trời bất mãn y sắp xếp chuyện tuyển tú, nhưng y vẫn tới Trường Hi Cung, muốn để Hoàng hậu giúp đỡ hỏi xem cuối cùng chuyện này là thế nào? Với lại chuyện như thế này còn tiếp tục trong bao lâu? dien dan le quy don
"Dù sao thì ta cũng không thể gặp chút chuyện đã lên trời làm phiền, nếu để trên trời hiểu lầm người không có bản lĩnh mà chỉ làm ta bận tâm lo lắng, vậy người rắc rối rồi."
Bùi Càn thầm nói nếu là họa do con người thì trẫm đã tự mình giải quyết rồi, không cần tới làm phiền nàng.
Đây chẳng phải là thiên tai sao?
Nhưng Phùng Niệm đã nói như vậy rồi, y cũng không dây dưa nữa. Sau khi suy nghĩ thì để người trông coi nha môn đem chiêng đồng đi ra bác bỏ tin đồn nhảm, nói với bách tính rằng chuyện này không liên quan gì tới y. Năm nay chủ yếu là vì Tam Hoàng tử tuyển phi, trong cung không định sinh thêm con.
Trong cung nói đây chỉ là một đợt giảm nhiệt độ rất bình thường mà thôi, để cho mọi người chú ý giữ ấm, uống nhiều trà gừng và đừng suy nghĩ bậy bạ nữa.
Bùi Càn thầm nói, ta đã nói với các người là ta không định đẻ thêm, ngươi cứ đợi mà xem, ngày mai vẫn còn như thế chẳng phải là sẽ chứng minh chuyện này không liên quan đến vụ tuyển tú sao?
Ai mà nghĩ được là vận khí của y lại kém đến thế.
Nha môn gõ hết cái chiêng, xế chiều hôm đó, bầu trời có dấu hiệu của trời quang mây tạnh. Đêm đó cũng không mưa nữa, ngày tiếp theo thì mặt trời ló ra rồi.
Dân chúng bừng tỉnh đại ngộ, đây lại là thắng lợi vĩ đại mà bọn họ đoàn kết lại!
Hoàng thượng vốn định chuẩn bị tuyển tú cho mình, ông trời mới cảnh cáo y. Bây giờ y sợ rồi, nên đã bỏ qua suy nghĩ trong đầu, còn tìm người tới truyền tin nói không có chuyện này. Bây giờ chẳng phải là trời đã bình thường rồi sao???
Qủa nhiên, vẫn là hoàng đế tạo nghiệt!
Trên đầu chữ sắc một cây đao, đúng là hại người rất nặng!
Chưa bao giờ mà Bùi Càn lại mong nhiệt độ giảm thêm một ngày nữa như thế này, đáng tiếc, hình như ông trời tới là để đối nghịch với y. Y không cần hỏi cũng đoán được bên ngoài sẽ nghĩ thế nào rồi.
Không ngờ có một ngày, đường đường là Hoàng đế nói sự thật lại không ai tin.
Vốn dĩ còn muốn nghiêm túc tuyển phi cho lão Tam, bây giờ, y sẽ để chính Bùi Kha tới xem, hắn vừa mắt là được.
Chuyện lần này đã làm cho Bùi Càn suy nghĩ rất nhiều, y cảm thấy lòng của dân chúng không kiên định, phải nghĩ cách để bọn họ tin tưởng hơn.
Ngoài miệng nói là trẫm và Hoàng hậu rất tốt, quan hệ với nhạc phụ trên trời cũng rất hòa hợp, hình như không hiệu quả lắm. Dù sao thì y có nói thật cũng chẳng có mấy người tin nữa rồi.
Làm sao đây?
Bùi Càn nghĩ tới cách đơn giản mà trực tiếp nhất đó là lập thái tử.
Thứ tám trước mắt tất nhiên là không xứng, thời gian này phải để Hoàng hậu sinh thêm đứa nữa.
Bởi vì có mơ tưởng này, trong khoảng thời gian này tinh thần cẩu Hoàng đế luôn sa sút lại phấn chấn trở lại, lão chạy tới Trường Hi Cung, lo là tinh lực của mình không sung nên còn đặc biệt uống một bát thuốc bổ.
Y đã miệt mài vất vả một thời gian nhưng vẫn không thấy hiệu quả.
Suy nghĩ hay là phải có đích thân Hoàng hậu nói với bên trên là nàng ấy muốn sinh thêm thì mới được nhỉ, Bùi Càn lại tới chỗ Phùng Niệm làm công tác tư tưởng.
Phùng Niệm cũng buồn bực, trước kia tránh không kịp là y, bây giờ giục muốn cũng là y.
"Người không sợ khổ không sợ đau sao?"
Trong lòng Bùi Càn nghĩ, ta sợ nhưng ta là Hoàng đế, chung quy làm Hoàng đế phải có cái nhẫn mà người thường không nhẫn được. Trong lòng nghĩ vậy, y dám nói ra sao?
Y nói: "Nàng sinh con sớm một chút trẫm mới bồi dưỡng từ nhỏ được."
"Cũng đúng, người đã gần bốn mươi tuổi, nên sốt ruột rồi." Nếu Bùi Càn lúc bốn mươi tuổi đẻ Quang Quang, đợi đến khi Quang Quang kịp lớn thì hắn đã sáu mươi. Hoàng đế cần mẫn yêu dân như vậy cũng chuẩn bị băng hà rồi. Người làm lụng vất vả thì dễ chết sớm.