Bùi Càn chân chính cảm thấy bắt đầu khó chịu thường xuyên là ở năm sau.
Bụng Phùng Niệm đã rất lớn rồi, mặc dù nhìn khuôn mặt không có gì khác với trước kia, nhưng nàng thật sự đã mang thai thời kỳ cuối, Thái y nói có thể đầu tháng ba sẽ lâm bồn, trong khoảng thời gian này các loại phản ứng khó chịu chưa từng ngừng lại.
Đừng nói Đại tổng quản hầu hạ bên người, đại thần trong triều cũng nhìn ra một chút.
Lúc tảo triều bọn họ báo cáo công việc theo thông lệ, bình thường Hoàng Thượng cứ nghe như vậy cũng không có biểu hiện gì, gần đây sắc mặt lại đột nhiên trắng bệch, có khi đưa tay đặt ở phần bụng có khi xoa sau lưng... Duy trì trong thời gian ngắn y nhịn một chút là qua, có đôi khi thật sự cực kỳ không thoải mái Đại tổng quản sẽ tuyên bố bãi triều sớm, về phần chưa báo cáo xong thì trình lên một phần văn thư nói rõ là được.
Không chỉ là tảo triều, lúc y triệu kiến đại thần cũng từng cảm thấy không thoải mái, trong lòng Bùi Càn thấy quá khổ, nhưng y sĩ diện, biểu hiện đối với người ngoài đặc biệt kiên cường.
Cho dù kiên cường như thế nào, đến cuối tháng hai y vẫn có một chút không chịu nổi, cảm giác bụng nặng đến lợi hại, thắt lưng thường xuyên đau xót, chỗ nối tiếp giữa bắp đùi và phần bụng cảm thấy đau nhức, xương cốt bắt đầu đau nhức còn khó chịu hơn bị thương ngoài da, buổi tối y thường xuyên ngủ không ngon, nhìn khí sắc cũng kém hơn.
Y như vậy, Thái y cũng rất vất vả.
Bình thường mà nói, nương nương mang thai chỉ cần quan tâm nương nương là được, lúc này Hoàng Thượng đồng cam cộng khổ, bọn họ đều phải phái người sang hai bên.
Lúc đầu Thái y viện lập một hạng mục, xem chuyện này như vấn đề quan trọng cần nghiên cứu, toàn bộ đều muốn biết đồng cam cộng khổ có tác dụng như thế nào, lúc có tác dụng đối với thân thể người sẽ có ảnh hưởng gì?
Không có bất kỳ vấn đề gì chỉ có cảm giác khó chịu thôi ư?
Nhưng nếu đã không có vấn đề, tại sao lại có cảm giác khó chịu?
Lúc đầu rất tốt, đúng lúc gặp gỡ loại chuyện kỳ lạ này thì làm nghiên cứu, nhưng tiêu bản quá đáng ghét rồi, có đến Trường Hi cung trước rồi mới đến ngự tiền, phát hiện nương nương nhìn rất tốt, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, khí sắc rất tốt, hỏi nàng cảm thấy như thế nào, nàng nói hơi khó chịu nhưng có thể chịu đựng, tóm lại cảm giác cũng không kém bao nhiêu so với lúc mang thai Lục Công chúa, chắc hẳn toàn bộ đều bình thường.
Thái y xem mạch, cũng cảm thấy rất tốt, hiếm có nữ nhân có thai nào dưỡng tốt như vậy.
Trường Hi cung bận rộn nhưng có trật tự, tất cả mọi người đã làm tốt chuẩn bị dưới sự sắp xếp của Trần ma ma, phòng sinh đã bố trí xong từ sớm, đồ vật cần dùng sau khi Bảo Bảo ra đời cũng đã bày vào trong, nữ y và ma ma đỡ đẻ tùy thời chờ lệnh, canh gà nước nóng đã chuẩn bị sẵn bất cứ lúc nào...
Hoàng Thượng bên kia thì không giống vậy.
Bây giờ nhìn lại giống như là Hoàng Thượng muốn sinh còn Hoàng hậu nhặt sẵn làm nương.
So sánh hai bên với nhau, Hoàng Thượng hỏng bét hơn.
Từng người hầu tại ngự tiền đều rất lo lắng, cũng có làm bộ lo lắng thực tế chế giễu ở trong lòng đấy. Trước đây có nương nương mang thai, lấy đứa bé trong bụng làm cớ muốn trói Hoàng Thượng qua đó, Hoàng Thượng còn ghét bỏ người ta lấy lý do mang thai làm nũng.
Nàng ta nói không thoải mái thì mời Thái y, gọi trẫm có thể khiến cho nàng ta hết đau hay sao?
Bây giờ nhìn y như vậy, trước đây từng bị châm chọc luôn có loại cảm giác sảng khoái vì báo được thù lớn, còn có người nói thầm Hoàng Thượng cũng quá yếu ớt rồi, chẳng phải nói là đồng cam cộng khổ sao? Chẳng lẽ hai người không phải có cùng một cảm giác? Tại sao Hoàng hậu nương nương lại có thể nhịn được?
―― có lẽ vì đã lớn tuổi rồi.
―― đã lớn tuổi rồi thì chịu không nổi nữa.
Thái giám cung nữ chỉ dám nói vài câu ở trong lòng, nhóm phi tần đóng cửa lại cười chết rồi.
Các nàng không lo lắng, bởi vì mọi người quá tin tưởng Hoàng hậu nương nương, tất cả đều cảm thấy nàng không có khả năng xảy ra chuyện, cho nên lòng dạ thanh thản đặc biệt tìm thú vui, mấy người Tô phi Lệ phi vì muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chờ sinh của nam nhân, còn nấu canh bổ đi quan tâm Bùi Càn.
Nhất là Tô phi, trước đây nàng ta từng mang thai nhưng tháng không lớn đã mất rồi, cho tới bây giờ cũng chưa từng được trải nghiệm tư vị mang thai đầy đủ.
Trong lòng nàng ta tò mò nên hỏi rất nhiều.
Hỏi bây giờ Hoàng Thượng có cảm giác gì? Đau không?
"Nàng biết rõ còn cố hỏi, sinh con còn có thể không đau hay sao?"
"Đây không phải còn chưa có sinh..."
Nghe nói như thế y cảm thấy canh bổ bày ở trước mặt cũng không còn thơm ngon nữa, mắt thấy Bùi Càn thay đổi sắc mặt, Tô phi vội đổi giọng: "Thần thiếp nói sai, Hoàng Thượng đừng giận, canh này là ta đặc biệt cho người nấu đấy, ăn rất tốt. Nhìn khí sắc người cũng không bằng thường ngày, nên bồi bổ thật tốt, như vậy lúc sinh mới có sức lực."
Nghe qua tất cả đều là quan tâm, nhưng Bùi Càn cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.
Lúc ấy y không nghĩ lại, đợi sau khi Tô phi rời đi mới nghĩ ra... Những lời nàng ta nói không phải chính là lời các nam nhân đều sẽ nói lúc nữ nhân mang thai hay sao?
"Tô phi này, nàng ta có ý gì? Cố ý đến xem chuyện cười của trẫm có đúng hay không? Mới mấy năm mà nàng ta đã ác độc như vậy rồi? Thiệt thòi trẫm còn giao Bát Hoàng tử cho nàng ta nuôi dưỡng, sớm biết còn không bằng giao cho Lệ phi."
Vừa khen xong, chỉ qua hai canh giờ Lệ phi tới, hơn nữa còn có bánh mai tử và bánh ngọt sơn trà: "Thần thiếp nghe nói Hoàng Thượng không thoải mái, làm cho khẩu vị cũng không tốt, vì vậy mới cho người bên dưới làm hai thứ này. Người ăn một chút thử xem, nghe nói nữ nhân mang thai thích ăn chua một chút, hai thứ này đều là chua đấy."
Bùi Càn: ...
Làm sao người này có thể nhận nổi lời khen ngợi thế?
Giữa trưa mới khen nàng ta, buổi chiều đã làm ra loại hành động thiểu năng trí tuệ này!
Bùi Càn không khỏi nghi ngờ có những kẻ ngốc nào trong hậu cung của mình: "Nàng thấy người mang thai sắp sinh nào còn ăn những thứ này không?"
Lệ phi uất ức nói: "Thần thiếp nào biết? Thần thiếp cũng chưa từng làm mẫu thân."
"Theo như lời nàng nói, vậy trẫm đã làm mẫu thân rồi hả? Được rồi, nàng đi đi, cầm thứ này nhanh chóng đi ra ngoài, vốn đã không thoải mái nhìn thấy nàng làm đầu cũng đau theo."
Lệ phi này, nàng ta còn không đáng tin bằng Tô phi, ít nhất canh bổ Tô phi đưa tới còn có thể uống.
Bùi Càn ghét bỏ những phi tử này của y, cảm thấy mỗi người đều có bệnh.
Nào ngờ, sau khi các phi tử trở về lại gặp mặt, đuổi thái giám cung nữ ra ngoài canh cửa, mấy người vừa ăn bánh ngọt điểm tâm mứt hoa quả vừa châm chọc Bùi Càn.
"Các người còn nhớ rõ lúc trước Hoàng Thượng đã từng nói chúng ta như thế nào không? Hiện tại xem một chút đi!"
"Chính hắn nói, không phải chỉ là mang thai sao? Bây giờ đã biết rồi nhỉ, mang thai là chuyện dễ dàng lắm à?"
"Nếu nương nương đã bắt đầu chuyển dạ, chúng ta trông coi ở đâu?"
Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Mọi người đối mắt xong phát hiện có chung suy nghĩ.
"Sáng mai ta đến Trường Hi cung, nói một tiếng với nương nương. Đến ngày đó chúng ta đến tẩm cung của Hoàng Thượng! Hoàng Thượng ấy à, đó chính là bầu trời của chúng ta, chẳng lẽ không quan trọng hơn Hoàng hậu nương nương ư?"
"Đúng đúng đúng, là đạo lý này."
"Trước kia đều là Hoàng Thượng trông coi chúng ta, lúc này chúng ta cũng đi trông coi Hoàng Thượng."
Đồng cam cộng khổ này thật sự khiến cho người ta vui vẻ, có thể khiến cho nam nhân chỉ biết ngồi châm chọc tự mình nếm thử nỗi khổ sinh con, vậy cũng quá vui sướng rồi.
Ngày hôm sau, đám Tô phi thật sự đến Trường Hi cung, mới bắt đầu Phùng Niệm đã hiểu ý rồi, nàng gật đầu đáp: "Các người là phi tử của Hoàng Thượng, quả thật nên qua bên kia trông coi, ta đây không cần quá nhiều người, đến nhiều ngược lại vướng chân vướng tay."
"Nương nương không để ý là được, chúng ta cũng nghĩ đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng trải qua những chuyện này... Không có người đi quan tâm sợ trong lòng của hắn cảm thấy khó chịu."
"Không cần giải thích nhiều như vậy, bản cung đều hiểu, các người qua đó cũng mang cả phần của bản cung quan tâm thật tốt."
...
Thế là đến ngày bắt đầu chuyển dạ, người hầu Trường Hi cung đã hành động theo kế hoạch sắp xếp trước đó, mà Bùi Càn theo thói quen phái Tiểu Triệu Tử that mặt y qua đó trông coi, y vẫn có ý định tự giam mình ở tẩm điện khẽ cắn môi vượt qua giống như lần trước, kết quả vừa mới bắt đầu đau nhức, đã nghe nói tất cả bốn phi đều đã đến, còn có một số nương nương tiểu chủ khác cũng đến.
Bình thường mà nói nhiều phi tần đến thăm y như vậy, chắc hẳn Bùi Càn sẽ cảm động sâu sắc.
Nhưng y là người thích sĩ diện.
Thông báo chuyện đồng cam cộng khổ ra ngoài là vì để văn võ bá quan biết trẫm đã bỏ ra bao nhiêu cho quốc gia này, một mặt bản thân y thoải mái một chút, một mặt khác cũng có thể thuận lý thành chương nâng đỡ đền hết ánh sáng thượng vị.
Nghe nói đám người Tô phi tới thăm, cả người y cũng không tốt rồi, Bùi Càn ấn bụng từ trong hàm răng nặn ra lời nói: "Bảo các nàng đến chỗ Hoàng hậu đi, đến chỗ này của trẫm làm gì?"
Lý Trung Thuận cười khan một tiếng: "Nghe nói là Hoàng hậu nương nương cho phép đấy, nương nương chỉ sợ Hoàng Thượng chịu không nổi, còn phái Thái y tới, lúc này toàn bộ đều ở bên ngoài."
Bùi Càn tuyệt đối không nghĩ tới.
Lý Trung Thuận còn nói: "Các nương nương đều rất quan tâm người."
Loại quan tâm này còn không bằng không có!
Nghĩ tới một đám người lớn tụ tập bên ngoài, không chỉ có Thái y còn có phi tần y tuyển ra từng đợt, trận thế này, nếu lại có vài người đi nấu nước, cộng thêm đưa canh gà thì không khác gì y sinh con rồi.
Vừa nghĩ như vậy, chỉ nghe thấy Tô phi lớn giọng ――
"Canh gà nấu xong chưa? Mau đưa cho Hoàng Thượng một chén, sinh con phải mất mấy canh giờ không có thể lực sao được?"
"Tô tỷ tỷ nói đúng lắm, vẫn phải đi nấu một ít nước nóng, chờ lát nữa ra một thân mồ hôi không rửa cũng phải lau."
Bùi Càn: ...
Trẫm đã tạo nghiệt gì?
Sao lại tuyển các nàng tiến cung thế?
Từng người đều không phải đến hầu hạ rõ ràng là muốn trẫm tức chết!
Bùi Càn cũng sắp bị tức chết rồi, vậy mà Thái y tới đây vô cùng cảm động, cảm thấy quá thần kỳ, dưới sự dẫn dắt của Hoàng hậu nương nương hậu cung vậy mà hòa thuận đoàn kết như thế. Mặc dù Hoàng Thượng không còn sủng hạnh các vị nương nương, tâm ý của các nương nương đối với Hoàng Thượng vẫn không thay đổi, vừa bắt đầu chuyển dạ người đã đến đông đủ.
Đám nương nương đến đầu tiên, sau đó còn có Hoàng tử Công chúa, toàn bộ đều tới cổ vũ ủng hộ cho phụ hoàng bọn họ.
So với ngự tiền, Trường Hi cung có thể nói vô cùng vắng lặng, Lục Công chúa nghe nói mẫu thân nàng sắp sinh lập tức hoảng hốt đến muốn mạng, hỏi nhiều lần nương có được hay không, lại hỏi cha đâu?
Nghe nói cha nàng không định đến, không những không định đến còn gọi những người khác qua đó, Lục Công chúa cũng rất tức giận.
Thấy nàng tức giận, Phùng Niệm lập tức nói còn một một lát nữa mới có thể sinh, muốn đi mấy bước để con yêu đi cùng. Con yêu lập tức quên mất cha nàng mà hoạt động cùng mẫu thân.
Phùng Niệm đang làm nóng người, trong group cũng tập hợp chuẩn bị nghênh đón đền hết ánh sáng.
Trần Viên Viên: "Chờ một lát là sinh rồi, khi trực tiếp các người chú ý mở ra che chắn người nhà đi, đừng cho bọn họ nhìn thấy thứ không nên thấy."
Tây Thi: "Sẽ không cho xem loại hình ảnh kia đi, nhiều lắm là nửa người trên của Niệm Niệm, còn có những người ra ra vào vào trong phòng kia, đúng lúc chúng ta hỗ trợ nhìn một chút."
Phan Ngọc Nhi: "Tiêu Bảo Quyển cũng không phải cảm thấy rất hứng thú, hắn ta chỉ muốn nhìn hiệu ứng sau khi đền hết ánh sáng được sinh ra, lần trước Lục Lục sinh ra cũng tỏa sáng rồi, làm mẫu thân cũng nên xử lý mọi việc công bằng."
Dương Ngọc Hoàn: "Tràng cảnh hiệu ứng đặc biệt đã tẩy rất nhiều lần, dùng rất chân thật."
Vạn Trinh Nhi: "@ Phùng Niệm, lần này tẩy là thứ gì?"
Phùng Niệm: "Chính là thứ Bùi Càn muốn."
Lữ Trĩ: "..."
Đát Kỷ: "Ha ha ha ha."
Triệu Phi Yến: "Nói như vậy ta cũng hơi đau lòng cho Bùi Càn."
...
Quả thật Bùi Càn có hơi thảm, năm trước nhìn thấy Phượng Hoàng Cửu Thiên, sau đó y ám chỉ rõ ràng cứ vậy mà làm một lần đầy đủ, chính là muốn để Phùng Niệm sắp xếp một lần Chân Long hiện thế cho y, kết quả thì sao, đừng thấy bình thường Phùng Niệm tẩy kỹ năng không nương tay, lúc ấy nàng cực kỳ keo kiệt, nàng vốn không muốn tốn kém cho hắn chút nào, cuối cùng Bùi Càn trông mong không được.
Chuyện trôi qua còn chưa tới hai năm, hiện giờ nữ nhân của hắn sắp xếp thứ hắn muốn cho nhi tử của hắn.
Dưới sự chờ đợi của mọi người, Bùi Càn nhịn ba canh giờ rưỡi, y cảm giác có gì đó tuột xuống, sau đó cảm giác đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều, đoán chừng Hoàng hậu đã sinh ra rồi, vừa định nghỉ một lát chợt nghe được một tiếng rồng ngâm.
Ngay từ đầu y không đoán được, sau khi âm thanh kia vang lên, lập tức có người hét lên: "Rồng, là rồng!"
Lần này thật ra cảm giác rất giống hai năm trước, chính là có Ngũ Trảo Kim Long phá vỡ tầng mây đáp xuống, dạo quanh hoàng cung một vòng, trong đó xen lẫn các loại hiệu ứng đặc biệt, sau khi xong việc theo đường cũ trở về.
Lúc đầu Bùi Càn nằm ngửa rất giống nghỉ ngơi một lát, không chịu nổi lòng tò mò kéo thân thể mệt lả đi ra ngoài.
Tận mắt thấy hiệu ứng kia, cho dù là thân nhi tử thì y cũng ghen ghét.
Dựa vào đâu người chịu khổ chính là y mà hưởng phúc lại là đền hết ánh sáng chứ?
Điều này không công bằng!
Cùng lúc đó, Lục Công chúa cũng ngừng nước mắt ngửa đầu nhìn lên bầu trời với vẻ mặt ngạc nhiên, chờ đến khi rồng biến mất mới lưu luyến không rời cúi đầu xuống hỏi nhũ mẫu của nàng: "Đây là gì? Tại sao đệ đệ sinh ra có cái này? Ta thì sao? Tại sao ta không có?"
"Có nha, làm sao không có? Lúc Công chúa mới sinh ra kim quang chiếu sáng nửa bầu trời đấy."
Con yêu bĩu môi: "Ta cũng không biết."
"Khi đó người quá nhỏ, không nhớ đấy."
Con yêu miễn cưỡng tiếp nhận cách nói này, nàng lại hỏi: "Ta muốn mẫu thân, ta muốn vào nhìn mẫu thân."
Nhũ mẫu lấy khăn lụa lau cho nàng, nói còn phải đợi thêm một lát, chờ bên trong dọn dẹp xong mới thuận tiện đi vào.
Còn phải đợi sao?
Con yêu không muốn chờ, nàng định tìm chuyện khác để làm, mẫu thân đã không có chuyện gì rồi, là lúc nàng nên đi tìm cha tính sổ.f