Ngày đó, tin vui của Hoàng hậu truyền ra toàn bộ hoàng cung.
Sau khi Bùi Càn nghe nói lập tức vui vẻ, y vô cùng vui vẻ đi đến Trường Hi cung, sang đó còn chưa gặp Hoàng hậu là đã gặp nữ nhi bảo bối trước.
Chuyện Lục Công chúa thiên vị Hoàng hậu đã không phải bí mật ở trong cung, dù vậy, bình thường nàng thấy phụ hoàng vẫn rất vui vẻ, hôm nay không giống vậy, cả người nghiêm mặt, vừa thấy là đã biết đang tức giận.
Bùi Càn tạm thời quên chuyện mình đến thăm Hoàng hậu, y đưa tay muốn ôm nữ nhi lại bị con yêu né tránh.
Y nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Là người nào không có mắt chọc bảo bối của trẫm? Nói ra để trẫm thay con trừng trị hắn ta!"
Phùng Niệm ở trong phòng nghe câu như thế, khẽ cười ra tiếng.
Cùng lúc đó, con yêu giơ tay lên, chỉ về phía Bùi Càn.
Bùi Càn cực kỳ ngạc nhiên: "Trẫm hả?"
Từ trong lỗ mũi con yêu hừ ra một tiếng, bởi vì còn nhỏ, nghe ngọt ngào ngây thơ, nhưng thông qua một tiếng hừ này, nàng biểu đạt ra toàn bộ bất mãn. Bùi Càn chết sống nghĩ mãi mà không rõ, vị tiểu tổ tông này của mình lại làm sao rồi?
"Đến đây, chúng ta nói chuyện đi, cuối cùng thì trẫm đã làm gì chọc giận con?"
"Người khiến cho mẫu thân ta mang thai con yêu khác!"
...
Bùi Càn nhéo mặt nàng: "Sao khuê nữ này của ta càng lớn càng đần, trẫm là cha con, Hoàng hậu là nương con, trẫm để Hoàng hậu mang thai con yêu là muốn sinh đệ đệ cho con đó."
"Không cần đệ đệ, ta không cần đệ đệ, ta chỉ cần mẫu thân ta!"
"Trẫm đúng là quá sủng con rồi, tại sao tính tình của con lại bá đạo như vậy? Còn sợ đệ đệ sinh ra cướp đi mẫu thân của con sao?"
Y không nói lời này còn tốt, vừa nói ra đứa con yêu đã muốn khóc.
Đôi mắt Lục Công chúa vốn rất lớn, vừa lớn vừa sáng, hiện giờ ở bên trong tràn đầy hơi nước, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt của nàng cũng trễ xuống, vừa thấy chính là rất uất ức. Uất ức cũng bình thường, nàng vốn không phải bởi vì đệ đệ sinh ra sẽ chia bớt sủng ái mới không muốn, mà là nhớ kỹ mẫu thân từng nói, ngoại tổ mẫu của nàng vì sinh mẫu thân nàng không thuận lợi nên mới không còn nữa, nàng sợ mẫu thân của mình cũng không còn.
"Đáng ghét, người đáng ghét, đệ đệ cũng đáng ghét!"
Con yêu vừa khóc vừa chỉ về phía cửa cung: "Người đi đi, người đi tìm những nữ nhân khác và những con yêu khác của người đi! Mẫu thân ta không muốn gặp người!"
Trẻ con không biết có chừng có mực, Phùng Niệm nghe nói nàng đến đây đã cảm thấy quá mức, nàng mới đi ra từ trong phòng. Quả nhiên thấy Hoàng Thượng đang nhíu mày không quá vui vẻ: "Khuê nữ người nghe nói mang thai sinh con vừa cực khổ vừa rất nguy hiểm, mới cùng người náo loạn. Điều này cũng tại ta, lúc ấy đón năm mới chúng ta đến tông miếu tế tự, chẳng phải người Lý gia náo loạn sao? Con yêu không biết bọn họ nên mới bắt lấy ta hỏi rất nhiều, ta nói cho nàng biết đó là thân thích bên phía mẫu thân ta, nàng lập tức hỏi mẫu thân ta đâu, ta nói lúc sinh ta không thuận lợi, sau đó đã không còn, chỉ sợ là lời này dọa đến nàng, lúc ấy đã nói chúng ta không sinh rồi, ta nghĩ trẻ con đều là trí nhớ tốt bệnh hay quên cũng nhanh, sau này sẽ không nhớ đến, ai ngờ nàng còn nhớ rõ."
Lục Lục nghe được lại tiến lên ôm lấy chân Phùng Niệm, ngửa đầu nhìn nàng nói: "Nương không sinh, không sinh có được hay không? Ta đã gặp đệ đệ Tô nương nương nuôi dưỡng, hắn rất ngốc, ngay cả nói chuyện cũng không biết, chẳng đáng yêu chút nào."
Đứa nhỏ này ương ngạnh lên cũng thật cứng đầu, vừa rồi Phùng Niệm nói với nàng trong chốc lát, không quá thuyết phục người lại tức giận chạy ra bên ngoài, nào nghĩ tới sẽ đụng vào Bùi Càn?
"Nương nghĩ đến chúng ta có con yêu là được rồi, là cha quấn lấy nói hắn muốn, chẳng qua con cũng đừng nói với hắn, nói cũng vô dụng, ta cũng đã mang thai rồi."
...
Lời này lực sát thương rất lớn.
Khiến Lục Công chúa đơn phương bôi đen cha nàng, nàng còn không thèm để ý tới y.
Trước đó Bùi Càn để Phùng Niệm làm Hoàng hậu khiến cho các Hoàng tử đều gọi nàng là mẫu hậu đã chọc tức tiểu dấm tinh, bây giờ nghĩ đến mẫu thân mình có khả năng sẽ chết bởi vì sinh con, nàng vừa sợ vừa giận.
Bùi Càn vốn còn hơi không vui, sau khi nghe Phùng Niệm giải thích rõ ràng, y giận không nổi rồi. Y lại ngồi xổm xuống dỗ con yêu, nói mẫu thân con là tiên nữ, đừng nói lại sinh một đệ đệ, sinh thêm tám hay mười người cũng sẽ không sao.
Nhưng Lục Lục cực kỳ cố chấp, nàng không phải loại con yêu tuỳ tiện bị người mang chạy kia, nghe nói như thế nàng đã đập một cái cú vào vai Bùi Càn: "Mẫu thân ta sẽ không sinh tám hay mười người, muốn thì người tự sinh đi, tại sao không tự mình sinh chứ? Người cũng đã lớn như vậy đừng có chuyện gì cũng làm phiền mẫu thân ta, thật sự là xấu hổ."
Bùi Càn hơi sụp đổ rồi.
Muốn tức giận với nàng lại cảm thấy không đến mức đó, Lục Công chúa chỉ là đại hiếu nữ* mà thôi, bảo vệ mẫu thân nàng có lỗi gì?
*con gái lớn hiếu thảo.
Nhưng nàng nói những lời này, thật sự rất khó chịu.
Muốn sinh tự mình sinh là có ý gì? Để Hoàng hậu sinh nhi tử cho trẫm thì sao?
Cuối cùng Bùi Càn cũng không nỡ so đo với thân nữ của y, y nghĩ đến nàng giận cũng giận không được mấy ngày, sau này sẽ biết có một đệ đệ giúp đỡ lẫn nhau tốt bao nhiêu.
Bùi Càn đi vào trong phòng hỏi Phùng Niệm cảm giác như thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?
"Dù sao tháng còn nhỏ, Hoàng Thượng người đều không thấy không thoải mái, thần thiếp còn có thể không thoải mái sao?"
"Lời này, mang thai chính là Hoàng hậu nàng..." Chữ đó còn ở trong miệng, Bùi Càn mới kịp phản ứng, y mở to mắt nhìn Phùng Niệm giống như muốn chứng thực, trong lòng của y còn có một chút ý nghĩ xa xỉ, hi vọng mình đã nghĩ sai, lần này không hề giống như lần trước.
Lúc này, Phùng Niệm cười với y.
Bùi Càn: ...
Xong rồi xong rồi.
Trẫm lại đồng cam cộng khổ với Hoàng hậu rồi.
Tại sao? Nam nhân khác có thể ngồi mát ăn bát vàng, mà y lại đi theo chịu khổ gần một năm!
Con người luôn như vậy, dù biết trước rất có thể gặp phải, nhưng y vẫn suy nghĩ theo mặt tốt, y cảm thấy ngộ nhỡ thì sao? Hiện tại hi vọng bị đánh nát rồi, Bùi Càn rất khổ, trong lòng của y khổ nhưng vì chính mình còn thâm tình chậm rãi cầm tay Phùng Niệm: "Hoàng hậu, nàng đồng ý với trẫm, nhất định phải yêu quý chính mình thật tốt."
"Người cũng thế, mấy tháng sau này, người nhất định phải bảo trọng thật tốt. Cũng phải thông suốt một chút, mang thai sinh nở khổ thì khổ, đứa nhỏ này là người chỉ tên nói muốn, không nên khó chịu? Hiện tại đã hơn một tháng, còn hơn tám tháng khẽ cắn môi đã trôi qua rồi."
Lúc mang thai lần trước, hai người bọn họ ăn ý giấu diếm, ngoại trừ Thái hậu ra thì không để cho bất kỳ người nào biết được sự tồn tại của đồng cam cộng khổ.
Hiện tại tình hình đã thay đổi.
Thân phận Phùng Niệm đã được người dân cả nước thừa nhận, mọi người đều biết nàng là nữ nhi của ông trời, là Chân Phượng trong nhân gian. Bùi Càn cảm thấy đây là thời điểm nên để người khác biết y đã hi sinh rất nhiều cho quốc gia này, vì đạt được một người có tư chất cực tốt thừa kế hoàng vị, y cũng không dễ dàng.
Ngày hôm sau, Bùi Càn triệu kiến Tả tướng Hữu tướng và Lục Bộ Thượng Thư ngay tại ngự thư phòng: "Trong chín tháng sau, các ngươi cần phải tốn nhiều tâm tư một chút."
Tám vị này đều là đại thần quyền cao chức trọng, lại bị lời này của Bùi Càn dọa cho phát sợ.
Tả tướng và Hữu tướng bình thường không hợp nhau lắm cũng liếc nhau một cái.
Người đầu tiên lên tiếng là phụ thân Tô phi, ông ta hỏi: "Xin hỏi Hoàng Thượng, có phải có chuyện lớn gì sắp xảy ra hay không?"
"Các ngươi cũng không biết sao?"
"... Khẩn cầu Hoàng Thượng chỉ rõ."
"Hôm qua Thái y đã chẩn ra hỉ mạch cho Hoàng hậu tại Trường Hi cung."
Việc này dân chúng còn không rõ lắm, nhưng trọng thần trong triều đều biết rồi, bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý ngược lại không có gì khó chịu, còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, Hoàng hậu sinh ra Thái tử, chẳng phải ông trời sẽ tiếp tục phù hộ Lương quốc à? Đây cũng là chuyện tốt.
Mỗi nhà bọn họ đều bảo con cháu cố gắng một chút, tính từ giờ trở đi, trong mấy năm kế tiếp cũng vội vàng sinh vài nữ nhi, bồi dưỡng thật tốt không chừng có thể được chọn làm Thái tử phi tương lai đấy?
Đền hết ánh sáng còn ở trong bụng mẫu thân, cũng đã được sắp xếp đến rõ ràng rồi.
Chuyện này sau này hãy nói, điều quan trọng bây giờ là chín tháng sau có chuyện gì? Hoàng hậu mang thai, chẳng lẽ ông trời không cảm thấy vui vẻ rồi hạ phúc lợi xuống lần nữa à?
Bùi Càn nói cho bọn họ: "Buổi tối hôm qua, nhạc phụ đại nhân báo mộng cho trẫm rồi, ông ấy không vui khi thấy một mình Hoàng hậu chịu khổ chịu tội, để trẫm và Hoàng hậu đồng cam cộng khổ."
Người nhạc phụ đại nhân này chỉ tất nhiên không phải Phùng Khánh Dư, mà là ông trời.
Điều này cũng không quan trọng: "Để người cùng chịu có ý là gì?"
"Đồng cam cộng khổ có hiểu hay không? Hoàng hậu thoải mái trẫm mới có thể thoải mái, Hoàng hậu khó chịu trẫm cũng phải khó chịu theo."
Sau khi Lễ Bộ Thượng Thư nghe xong nổi máu gà: "Sao lại có chuyện như vậy? Người là Hoàng Thượng, là Cửu Ngũ Chí Tôn!"
Ông ta còn chưa nói xong đã bị người bên cạnh kéo một cái. Hay là hai bên cùng kéo.
Lễ Bộ Thượng Thư vừa cảm thấy hoang đường không có đạo lý lập tức nghĩ tới ――
"Thân cha" Hoàng hậu so với Hoàng Thượng có năng lực gấp một vạn lần, ông ta nói muốn tế tử cùng chịu khổ, là Hoàng Đế cũng phải chịu. Lễ Bộ Thượng Thư luống cuống một chút, ở trong lòng vội vàng nói xin lỗi với ông trời, bảo rằng ông ta chỉ nói lời trái lương tâm, chỉ vì hùa theo Hoàng Thượng mà thôi, thật ra từ đáy lòng ông ta cảm thấy chuyện đồng cam cộng khổ này đặc biệt tốt! Không cho Hoàng Thượng nếm thử nỗi khổ này, y không biết quý trọng!
Lễ Bộ Thượng Thư chỉ dám mặc niệm ở trong lòng, Hộ bộ Thượng Thư không giống vậy, Chu đại nhân nói: "Nếu thật sự là ông trời báo mộng, đây là chuyện tốt, chẳng phải nói rõ cái thai này của Hoàng hậu nương nương rất lợi hại, nhất định có thể sinh ra người không tầm thường à."
Có người bắt đầu phụ họa theo, những người khác nhao nhao nói đúng.
"Chu đại nhân nói đúng lắm."
"Đây cũng là vì Đại Lương chúng ta, Hoàng Thượng người lại nhịn một chút."
"Thật ra mang thai sinh con cũng không có đặc biệt vất vả, các vị ngẫm lại xem, chẳng phải những người nâng cao bụng to kia cũng còn có tinh thần tranh giành tình nhân sao? Vậy đã nói rõ vấn đề không lớn."
"Trong một năm này chúng ta nhất định sẽ nhìn kỹ các bộ không cho người thêm phiền phức, Hoàng Thượng an tâm mà dưỡng thai."
"Người bình thường muốn trải qua loại chuyện này còn không có cơ hội, thế này rất tốt."
...
Bùi Càn thật muốn mắng con mẹ nó mà.
Chân chó như thế thật sự là trụ cột trên triều đình của y sao?
Cái gì gọi là người bình thường muốn trải nghiệm còn không có cơ hội? ? ? Đại lão gia nào muốn trải nghiệm, hắn ta có bản lĩnh đứng ra xem! Cơ hội này tặng không cho hắn ta! Chính mình cũng không muốn nói như vậy còn là người sao?
Được rồi, xem bọn họ cũng không dám khiêu chiến với ông trời, Bùi Càn cố gắng chịu đựng, còn che giấu lương tâm nói: "Quả thật trẫm không cảm thấy khổ, trẫm cam tâm tình nguyện chịu khổ với Hoàng hậu. Vẫn là lời nói kia, mấy tháng sau đều phải để tâm một chút, vào lúc này người nào muốn đến thêm phiền phức đừng trách trẫm đối với hắn ta không khách sáo."
Tám người cùng nhau gật đầu.
Hiểu, đều hiểu.
Dựng phu* tính tình lớn một chút là đúng rồi.
*người chồng mang thai.
Bùi Càn chỉ hẹn nói chuyện với mấy người này, nhưng mấy người này rất có năng lực, vừa đi ra ngoài đã nói chuyện này cho thân bằng hảo hữu rồi, Lục Bộ Thượng Thư khẩn cấp gọi cấp dưới đến mở họp, cũng là ý kia, mấy tháng sau này người nào muốn tìm chết Thiên Vương lão tử cũng cứu hắn ta không nổi, Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương đang mang thai đấy, hiện giờ tính tình cực kỳ không tốt.
Nếu nói không có những năm qua làm nền, mọi người nghe nói chuyện này sẽ chỉ nghi ngờ, sau khi xác nhận chỉ còn ngạc nhiên.
Hiện giờ cũng biết Hoàng hậu dựa lưng vào ông trời, ông trời nhất định phải khiến Hoàng Thượng nếm thử tư vị kia ai cũng không có cách nào.
"Đây thật là..."
Quan viên kia còn chưa nói ra miệng lập tức bị trừng mắt một cái.
"Đây là phúc khí của Hoàng Thượng, cũng là phúc khí của người dân Lương quốc chúng ta, chỉ cần Thái tử bình an sinh ra, Đại Lương ta lo gì không phồn vinh không hưng thịnh chứ? Toàn bộ nhớ kỹ lời ta nói, nên làm gì thì làm đi."
Thật là có Hoàng Đế nào thì sẽ có đại thần nấy, nhìn bộ dáng bọn họ sợ lên giống nhau như đúc.
Những người này trở về lập tức hỏi phu nhân tiểu thiếp nhà mình mang thai sinh con có cảm giác gì, ban đầu phu nhân bọn họ nói còn tốt, cũng không có cảm giác đặc biệt.
Thường ngày nói giống như vậy, lão gia đều sẽ khen các nàng hiểu chuyện, mang thai còn không làm loạn cũng không phải là hiểu chuyện sao? Hôm nay không giống vậy, nói như vậy xong người nào cũng không có nhận được khen ngợi, các lão gia nhắc lại nói: "Người nào cũng nói không có cảm giác gì, tốt như vậy sao nhiều nữ nhân lại ngã ở chỗ này? Các ngươi nói chi tiết, người nào cũng không được giấu diếm."
Ngay từ đầu không rõ đây là đang náo loạn cái gì.
Nhưng nếu gia chủ đã hỏi, vậy được rồi, mọi người lập tức thật sự miêu tả tư vị mang thai sinh con một chút, nhất là mới sinh con trong một năm gần đây, nói được rõ ràng nhất.
Các vị lão gia suy nghĩ trong lòng mẹ tôi ơi, thế này người nào chịu nổi? Ngoài miệng nói, Hoàng Thượng quá thần kỳ, thật là khiến người ta kính nể.