Vấn đề quấy nhiễu nàng đã được giải quyết, dùng mắt thường có thể thấy Phùng Niệm vui vẻ trở lại. Đâu còn có dáng vẻ hờn dỗi không để ý tới người khác như vừa rồi? Nàng cũng quan tâm tới Bùi Càn, hỏi hai ngày nay đang bận chuyện gì? Có mệt hay không, muốn xoa bóp hay không?
Vừa rồi giả vờ làm cháu trai xong rồi, còn có thể hưởng thụ đãi ngộ của đại gia đương nhiên cần phải nắm chắc, Bùi Càn tỏ vẻ lưng hơi mỏi, Phùng Niệm để y nghiêng người sang cứ như vậy xoa bóp, vừa xoa bóp vừa nghe y phàn nàn.
"Nàng cũng làm Hoàng hậu rồi, có chuyện trực tiếp nói với trẫm, tất cả đều có thể thương lượng, không cần một mình hờn dỗi ở một bên."
"Có phải Hoàng Thượng đau lòng không? Không nỡ sao?"
"Đó là một mặt, nàng không biết hai ngày nay nàng ồn ào ra bao nhiêu sóng gió lớn đâu. Hiện giờ khắp kinh thành đều biết nàng có lai lịch bất phàm, còn biết phụ mẫu trên trời thương yêu nàng, thấy nàng chịu khổ chịu tội sẽ làm chỗ dựa cho nàng. Một khi nàng mất hứng người khác sẽ suy nghĩ nhiều, nghĩ một số chuyện không tốt còn đi nói lung tung, càng nói càng nghiêm trọng, khiến lòng người bên ngoài đều hoang mang. Ngày hôm nay có đại thần tiến cung nói với trẫm, trong kinh đã có người gia cố nóc nhà, sợ tảng băng từ trên trời rơi xuống."
Vừa rồi Phùng Niệm còn đang xoa bóp cho y rất tốt, nghe nói như thế, đập một cái trên vai y.
"Còn tưởng là người có ta ở trong lòng, hóa ra là vì chuyện này mà tới? Ta còn hỏi han ân cần còn xoa bóp cho người, người làm cái gì thế?" Phùng Niệm lại đẩy y một cái: "Thật sự là không có việc gì không đăng điện tam bảo, hiện tại nói xong rồi còn không đi? Người đi đi nha!"
Dù sao Bùi Càn cũng là nam nhân mở hậu cung, coi như y vẫn luôn lấy bản thân làm trung tâm, nhưng vẫn có hiểu biết cơ bản về nữ nhân. Loại thời điểm này, thật sự rời đi lập tức sẽ có chuyện!
Làm sao bây giờ?
Nên giải thích giải thích.
Coi như nàng nói rất đúng sự thật, vậy cũng phải điểm tô cho đẹp một phen.
Vốn là vì tiêu trừ tai hoạ ngầm, bây giờ là quan tâm Hoàng hậu thuận tiện cũng phải sáng tạo cho Hoàng hậu và Công chúa một hoàn cảnh yên ổn. Phùng Niệm cũng không phải thật sự yêu y, đương nhiên cũng không phải nghiêm túc so đo với y, chỉ tùy tiện giả bộ một chút. Bùi Càn đã nói như vậy Phùng Niệm cũng không có tiếp tục truy cứu, hỏi y thoải mái chưa? Muốn xoa bóp thêm mấy lần nữa không?
Bùi Càn: ...
Được rồi được rồi.
Ngộ nhỡ để cho nàng xoa bóp thư thái lơ là sơ suất một cái lại nói sai, vẫn phải chịu một bàn tay.
Hai người tùy tiện trò chuyện một hồi, Bùi Càn lại nghĩ tới chuyện sinh con, bảo Hoàng hậu dành thời gian nói với trên trời một câu, đừng tiếp tục phòng tránh.
"Trước đây chẳng phải người tránh cũng không kịp sao? Sợ thần thiếp lại mang thai."
"Đó là trẫm không nhẫn tâm nhìn nàng chịu khổ chịu tội, mang thai sinh con quá nguy hiểm, ngộ nhỡ có gì bất trắc người nào chịu đựng được? Chẳng qua Hoàng hậu nàng có người trên trời, cũng không cần sợ, trẫm cũng có thể vượt qua... Dù sao chúng ta cũng phải sinh nhi tử, mấy đứa trẻ phía trước đều là người không đáng tin cậy đấy, lão Đại lão Nhị đều là loại si tình, nhất là lão Đại gặp chuyện cần quyết đoán thì không quyết đoán, sao có thể làm Hoàng đế?"
Phùng Niệm thầm nghĩ tuổi tác của Đại Hoàng tử cũng không thích hợp, chờ ngươi mất rồi người cũng bao nhiêu tuổi?
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng nói: "Vậy cũng không vội, thần thiếp chưa chuẩn bị xong."
"Chuyện này còn phải chuẩn bị sao?"
"Tại sao không cần? Chẳng lẽ nói mang thai liền mang thai?" Nói đến mang thai, Phùng Niệm lập tức nghĩ đến lúc nàng mang thai Lục Lục, khi ấy cũng rất đặc sắc, còn chủ trì một trận tuyển tú.
Coi như đã hơn hai năm, sang năm lại nên tuyển tú rồi? ? ?
Phùng Niệm hỏi Bùi Càn: "Sang năm tổng tuyển chọn người thấy thế nào? Có ý kiến gì thì nói một chút, sau mùa đông ta sẽ để bọn họ bắt đầu chuẩn bị, qua sang năm lại làm thì quá gấp rồi."
Bùi Càn cũng nói ra một hai ba bốn năm ý kiến, nói xong phát hiện ánh mắt Hoàng hậu nhìn y không đúng, tăng thêm can đảm nói: "Cũng không thể một khi nàng làm Hoàng hậu ngay cả tổng tuyển chọn trẫm cũng không làm? Đi ngang qua sân khấu cũng nên đi một chút."
"Tại sao đi ngang qua sân khấu còn tuyển người tiến cung để trưng đây?"
"Ý trẫm là, chọn ra người có thể tứ hôn cho lão Đại lão Nhị bọn nó, lão Tam cũng nên định chính phi, còn có tôn thất... Cũng không phải ở lại trong cung."
"Vậy thì để tự bọn họ đến xem, người ta không thích người cứ ban hôn như vậy, không sợ tạo nghiệp sao? Nhìn xem phủ Đại Hoàng tử, thiếp hữu ý lang vô tâm."
Phùng Niệm cảm thấy từ khi Tần thị biến thành máy tình báo của nàng, nàng cũng không thiếu quan tâm và che chở. Đối với Phùng Niệm mà nói Tần thị chính là chiến hữu, chẳng qua vị chiến hữu này chưa bao giờ thừa nhận nàng, có cơ hội hận không thể cho nàng một đao.
Nàng treo Bùi Hứa coi như xong, bây giờ còn chuẩn bị tổng tuyển chọn tuyển thêm người cho Hoàng tử và tôn thất vào năm sau.
Đối với Bùi Hứa, Tần thị vốn tràn đầy ham muốn chiếm giữ, nhưng bởi vì người nhìn khá hơn, nàng ta khó tránh khỏi động lòng. Chỉ cần nghĩ đến sang năm có thêm người tiến vào phủ, Tần thị đã đau lòng nát phổi.
Các Hoàng tử không có khả năng chỉ có một người, điều ấy Tần thị vẫn biết.
Nàng ta sốt ruột đấy.
Hiện giờ tâm tư Bùi Hứa không ở trên người nàng ta, mùng một và mười lăm tiến vào chính viện phần lớn là nằm xuống ngủ một giấc, nàng ta lại không có mặt mũi xoay người đè lên, kết quả chính là rất ít làm chuyện phòng the, chuyện phòng the ít, muốn mang thai càng không dễ dàng.
Hai người thành thân rất lâu rồi, vẫn không có tin tức tốt truyền ra, nhà mẹ đẻ Tần thị có một chút nóng nảy.
Bọn họ cho rằng Tần thị khó mang thai giống Tần vinh phu nhân và Mạnh thị, còn muốn nàng ta nếu không tự mình đi tìm Hoàng hậu, mặc dù Hoàng hậu không chịu trực tiếp ra tay giúp người khác, Hoàng tử phi là người khác sao? Đó là nhi tức của nàng.
Tần gia đã nếm được ngon ngọt, mới nghĩ như vậy, hơn nữa còn bảo Tần mẫu qua phủ nói với nàng ta một chút.
Tần mẫu nói thế nào?
Bà ta nói.
Kết quả có thể nghĩ, Tần thị không đồng ý cũng không hiểu: "Những người khác nói như vậy coi như xong, nương người cũng biết, còn bảo ta ăn nói khép nép tiến cung đi cầu nàng?"
"Con đừng có vội tức giận, nghe ta nói. Hoàng hậu nương nương có thân phận và địa vị như thế, nàng muốn người nào mà không có sao có thể nhìn người này của nhà con? Nàng và con vốn cũng không đối đầu, tìm nàng hỗ trợ không mất mặt, coi như là bái Bồ Tát."
"Ta không muốn."
Tần mẫu thở dài nói: "Để Hoàng hậu tạo áp lực với hắn ta thật sự là cách tốt nhất rồi. Một mặt đích mẫu nói con thứ dám không nghe? Một mặt khác thuận tiện đâm tim của hắn ta, đâm tim hắn ta nhiều lần khiến hắn ta chết tâm chẳng phải có thể cùng con sống yên ổn sao?"
"Ta nói ta không muốn, ta không muốn nghe không hiểu?"
Tần mẫu không dám ép buộc, đành phải lui một bước, khuyên nàng ta để ý một chút.
Tần thị thật sự rất để ý, so với người khác nàng ta càng nóng nảy, nhưng Bùi Hứa là ai? Đời trước hắn ta cứng đầu ngay cả chính phi cũng không cưới, loại người này có thể không có quyết đoán, nhưng hắn ta đặc biệt có nghị lực. Hắn ta không dám trực tiếp làm gì với Hoàng Thượng, cũng không dám vọt tới trước mặt Hoàng hậu tâm sự, nhưng có thể tự mình đóng cửa ngẫm lại nhớ nhung.
Ngươi ăn mặc nghiêm túc hắn ta không nhìn, ngươi nói chuyện hắn ta cũng không thích nghe, thường ngày chuyện trong phủ tùy ngươi sắp xếp, làm thế nào cũng được.
Hai người như nhau cùng kết nhóm sinh sống, tình cảm gì chứ? Không có tình cảm.
Tần thị có thể làm sao?
Nàng ta nhẫn nhịn mười ngày nửa tháng mới nghẹn ra biện pháp, bản thân mình dùng một chút thuốc hỗ trợ mang thai, sau đó đốt hương ở trong phòng, là loại trợ hứng kia. Bùi Hứa sẽ đến chỗ nàng ta vào thời gian cố định, chỉ cảm thấy mùi hương trong phòng thay đổi, ban đầu cũng không quá để ý, ai biết đợi một hồi nhịp tim tăng nhanh, hắn ta lập tức cảm thấy không đúng, vậy mà cũng không có thuận nước đẩy thuyền, lập tức đứng lên đi ra ngoài.
Tần thị cũng không kịp giữ hắn ta, chỉ nghe thấy hắn ta xông ra ngoài phân phó: "Xách một thùng nước lạnh đến, ta muốn tắm rửa."
Tần thị quát lên điện hạ.
Bùi Hứa không để ý tí nào, trực tiếp rời đi.
Lúc đầu còn cố định đến trong phòng nàng, làm thành như vậy, người không đến nữa. Tần thị ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, trong lòng bồn chồn hoảng loạn, dẫn tới tinh thần cũng kém, lại đến thời gian nàng ta tiến cung thỉnh an, lần trước tiến cung Phùng Niệm nói nàng ta, nói rằng trời nóng như vậy ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái một chút mới tốt, lời nói của Hoàng hậu nàng ta vốn nên nghe theo, nhưng gần đây khí sắc không tốt, không mặc y phục thật tốt nàng ta sao có thể không biết xấu hổ đến Trường Hi cung chứ?
Kết quả là, Tần thị lại giống như vậy tới đây.
Phùng Niệm cảm thấy có thể nàng ta thích loại cảm giác này, không có nói gì nữa, hỏi gần đây nàng ta thế nào?
Tần thị khựng lại đáng nghi, mới nói rất tốt.
Dương Ngọc Hoàn: "Phản ứng này chắc chắn là không tốt lắm! Mau, Niệm Niệm muội mau quan tâm một chút, hỏi nàng ta có tâm sự gì?"
Đát Kỷ: "Chuyện này còn phải hỏi? Chắc chắn có liên quan đến Bùi Hứa."
Hạ Cơ: "Hẳn là Bùi Hứa không nghiêm túc đi."
Lưu Sở Ngọc: "Nàng ta như vậy... Ai có thể nghiêm túc chứ?"
Đối với mỹ nam tử, Lưu Sở Ngọc cực kỳ không có sức chống cự, nàng đã nói Bùi Hứa phối với Tần thị là sự sỉ nhục đến mấy lần rồi, mạnh mẽ thổi phồng sự tốt đẹp khi nuôi trai lơ, để chủ group suy nghĩ thật kỹ một chút.
Chủ group không muốn suy xét hơn nữa còn cảnh cáo nàng ta.
Lưu Sở Ngọc sao, đó là nữ nhân còn thảm hơn so với Đát Kỷ, Hạ Cơ, Vương Chính Quân, từ lúc tiến vào group kỹ năng của nàng ta chưa bao giờ được sử dụng, toàn bộ đều dựa vào điểm danh mà sống qua ngày. Chẳng hạn như Hạ Cơ còn có thuật dưỡng nhan, chỉ là Phùng Niệm cảm thấy mình còn có thể lớn thêm một chút, không có vội vã dùng. Hai kỹ năng kia của Lưu Sở Ngọc cơ bản không thể dùng được, chí hướng nàng ta vô cùng rộng lớn, nằm mơ cũng muốn gọi mười tám gã trai lơ đến bồi bạn bên mình, hiện thực là dân nghèo sống bằng tiền trợ cấp, bớt ăn bớt mặc trong một năm không chừng cũng đổi không được một người, chỉ có thể nhìn người khác xa hoa dâm đãng.
Trong group xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, tất cả đều đang ồn ào vớ vẫn, bảo Phùng Niệm hỏi nàng ta, hỏi nàng ta rốt cuộc đã trải qua chuyện bất hạnh gì để cho mọi người vui vẻ một chút.
Phùng Niệm không có phối hợp các nàng, nàng không phải rất quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của máy tình báo, ngày hôm nay định tiếp tục hỏi chủ đề lần trước.
Lần trước nói đến nàng sinh nhi tử cho Bùi Càn, thứ chín, bị đặt tên là Bùi Quang.
Phùng Niệm muốn biết đền hết ánh sáng là như thế nào.
Tần thị chưa từng thật sự tiếp xúc với Cửu Hoàng tử, những gì nàng ta biết đều là nghe người khác nói đấy.
"Lúc ấy có rất nhiều người khen ngợi Cửu Hoàng tử giống như Hoàng Thượng, từ bộ dáng đến tính tình hình như cũng rất giống nhau, hắn là do Hoàng Thượng tự tay dạy dỗ, vẫn rất được coi trọng."
Có thể được Bùi Càn mang theo bên người dạy bảo, nhất định thiên phú của đứa nhỏ này rất tốt, tướng mạo tính cách các phương diện khác của hắn đều rất giống Bùi Càn? ? ?
Phùng Niệm nói thầm trong lòng.
Nàng không chỉ có cẩu nam nhân, còn sắp có thêm cẩu nhi tử.
Hai cha con tuyệt đối là song cẩu.
Một mình nàng có thể suy nghĩ vẫn còn có giới hạn, trong group thì không giống vậy. Từ Hi còn có Lữ Trĩ hoàn toàn yên tâm đối với vận mệnh Lương quốc trăm năm sau, nếu đền hết ánh sáng và Bùi Càn cùng một cái đức hạnh, lại do hắn tự tay bồi dưỡng ra được, còn có một vị mẫu hậu bật hack... Tất nhiên Lương quốc sẽ tiếp tục tiến lên, cũng có thể nuốt trọn những quốc gia xung quanh kia. Cộng thêm hắn là nhi tử đấy, trời sinh có ưu thế, hẳn là có thể lừa gạt từ chủ group nhiều hơn.
Làm người nhà Lữ Trĩ, quan điểm của Lưu Bang tương đối thiên vị.
Hắn nói: "Không cần thiết lo lắng cho quốc gia này, ta cảm thấy chủ group của các người nên lo lắng cho mình một chút."
Lữ Trĩ: ?
"Bùi Càn một là cẩu nhan hai là hiếu tử, nếu Bùi Quang giống hắn, Niệm Niệm sầu cái gì?"
"Vốn là không có, nhưng chẳng phải chủ group các người xem thường phẩm vị của trẫm và Bùi Càn khiến phong hào Thái Tử Chí Tôn Vô Song rơi đài rồi? Dựa theo cách nói của Bùi nữ nhân, con của hắn hẳn là sẽ thích? Sau này biết được không ghi thù nàng? ... Chẳng qua nếu nữ nhi cũng đã nghiêng về nương, nhi tử đứng về phía cha cũng công bằng, ngươi cũng không cần quá lo lắng cho chủ group các người, một thân bản lĩnh này của nàng, cho dù không may nhi tử nghiêng về phía Bùi Càn, tất nhiên cũng phải làm một chú chó ngoan, nếu không hắn xong đời."
Ngẫm lại những đau khổ Bùi Càn đã nếm thử.
Nếu đền ánh sáng hết có đức hạnh giống cha hắn, tương lai cũng quá gập ghềnh, không thể thiếu bị thân mẫu giáo dục.