Nhìn các thị vệ canh gác ở mọi lối vào của công đường này, Ngu Yên suy đoán một chút, nàng nghĩ nếu tùy tiện chạy ra ngoài e là không ổn.
Nàng phải kiềm chế tính nóng nảy tiếp tục nghe những người này nói chuyện.
Tiêu Hoàn phớt lờ tiếng khóc của những người trên công đường, chỉ liếc nhìn Ngu Yên.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, rõ ràng là lơ đãng không biết đang suy nghĩ gì.
Dường như chuyện này không quan trọng vậy.
Tiêu Hoàn không tức giận nói: "Vương Phi có gì muốn nói không? Những gì mọi người nói là thật sao?"
Ngu Yên không ngờ rằng chuyện này cần nàng nói, chỉ có thể trả lời: "Ta không biết."
“Sao lại không biết?” Tiêu Hoàn lạnh lùng nói.
“Ta đã nói, ta không quen ai ở đây.” Ngu Yên nói thật: “Ta cũng không phải Vương Phi của ngươi.”
Tiếng khóc trong công đường nhất thời ngừng lại, mọi người kinh ngạc nhìn nàng.
"Vương Phi..." Một người hầu bật khóc: "Làm sao mới tốt đây… Vương Phi khó khăn lắm mới tỉnh lại, lại trở nên ngốc nghếch rồi..."
Những người bên cạnh cũng khóc rống lên, vẻ mặt càng thêm đau buồn.
"Điện hạ!”
Hà Hiền như hiểu ra điều gì đó, trợn to hai mắt:
“Chuyện này nhất định là do Huyền Nữ hiển linh gây ra! Trước đây từng có cao nhân bói mệnh cho Vương Phi, Huyền Nữ vì để Vương Phi độ kiếp cho Tiên đế, lấy đi ba hồn sáu vía của Vương Phi, để một vía thần nguyên của mình vào người Vương Phi nên ngài ấy mới trở nên khờ khạo. Lúc này hẳn là Huyền Nữ đã trả hồn vía, cho nên Vương Phi mới khôi phục lại thần trí nhưng không nhớ được chuyện đã qua!"
Những người hầu và cung nữ xung quanh năm mồm bảy miệng đáp lại.
Ngu Yên: "..."
Lại nhìn Tiêu Hoàn, hắn có chút sốt ruột, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngu Yên biết nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ không kết thúc được, nàng không định tốn miệng lưỡi nói chuyện với người khác, cũng không chịu nổi nữa rồi, nàng đột nhiên đưa tay ôm trán, lộ ra vẻ khó chịu.
Người hầu bên cạnh thấy vậy vội hỏi: "Vương Phi, làm sao vậy?"
"Ta..." Ngu Yên dùng tay kia ôm ngực, giống như không thở nổi, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt: "Đột nhiên chóng mặt... Không biết tại sao..."
Người hầu vội vàng ôm nàng vào lòng.
Tiêu Hoàn ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ ốm yếu của Ngu Yên.
"Dìu Vương Phi đi nghỉ ngơi đi." Hắn lập tức hạ lệnh: "Vệ Lăng, đi mời thái y viện tới."
Ngu Yên được người hầu ôm rời khỏi công đường thì trong lòng rất vui vẻ.
Phía sau hậu đường là một cái sân, đi dọc theo hành lang, không lâu sau sẽ đến nơi ở.
Tiết trời quang đãng, tầng tầng lớp lớp mây trắng trồng lên nhau, lộ ra bầu trời xanh thẳm.
Trong ánh nắng một đầm sen nở rộ, hoa lá xanh tươi dựa vào nhau, tôn lên nhau, khẽ đung đưa trong gió, thật hấp dẫn người khác.
Cũng giống như hồ trong biệt thự của nàng.
Phòng lúc trước nàng tỉnh dậy nằm ngay cạnh hồ sen. Khi đến gần Ngu Yên đột nhiên đẩy người hầu rồi chạy đến bên hồ, không chút do dự nhảy vào.
Tiếng la hét của người hầu vang lên từ phía sau, nhưng rất nhanh đã bị tách biệt bên ngoài.
Dòng nước mát từ tứ phía truyền đến, ùng ục bên tai, Ngu Yên chỉ cảm thấy được giải thoát.
Nàng liếc mắt liền thấy bọt nước nổi lên dày đặc, xung quanh là một thế giới u ám, dưới nước có vô số thân cây dài ngoằn ngoèo.
Cái hồ không sâu nhưng giữa đám sen rậm rạp, không có nhiều chỗ để bơi.
Kỹ năng bơi của Ngu Yên không tệ, vì vậy nàng bám vào thân cây trước mặt bơi xa hơn.
Lối ra, lối ra… Nàng nhìn xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy thứ gì đó thần kì, nhưng xung quanh vẫn chỉ có bóng tối, bùn dưới nước bị khuấy lên tạo thành một màu đục ngầu.
Không lâu sau đó, Ngu Yên thở dốc, giẫm xuống đáy ao ngoi lên khỏi mặt nước.
Sắc trời đột nhiên sáng lên, nàng lau nước trên mặt, nóng lòng nhìn xung quanh nhưng vẫn là cái sân như cũ.
Ngu Yên sững sờ.
Mấy tên lính canh và người hầu sau khi nghe tin đã tụ tập quanh hồ chuẩn bị xuống nước, vừa nhìn thấy nàng thì trợn mắt há mồm.
-----
Dịch: MB