• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hoàn biết rằng Ngu Yên sẽ không làm bất cứ điều gì mà không có lý do.

Từ khi bắt đầu giao tiếp với nàng, Tiêu Hoàn cảm thấy rõ ràng điều này, Cho nên hắn không hoàn toàn tin vào những gì nàng nói, ngay cả khi nàng đang khóc như mưa trước mặt hắn.

Hắn đã trực tiếp cho người ở trong nhà theo dõi, mục đích là muốn xem nàng có thể chơi thành dạng gì.

Cách kể chuyện này có thể coi là nàng đang cố gắng xua tan sự phòng bị của những người xung quanh, có vẻ rất hiệu quả. Bởi theo Vệ Lang nói, Ngu Yên rất hòa thuận với mọi người trong nhà, kể cả chính hắn cũng không ngoại lệ, có thể thấy được qua giọng điệu trong bức thư này.

Tiêu Hoàn cảm thấy nàng hoàn toàn khác so với người trước đây hắn biết, biết nàng nếu như muốn lấy lòng ai đó, thì có thể làm được rất dễ.

Đối với việc nàng phái người xuống ao sen tìm di vật gì đó, Tiêu Hoàn đột nhiên nghĩ đến chuyện nàng nhảy xuống nước.

Càng ngày hắn càng cảm thấy Ngu Yên thực sự đang tìm kiếm thứ gì đó trong cái hồ đó. Hơn nữa, hắn không nghĩ thứ nàng muốn tìm thực sự là một chiếc vòng ngọc.

Nàng rốt cuộc muốn làm gì?

Trong điện Xuân Hòa, tiếng nhạc vẫn du dương, tiếng cười nói của quý tộc đan xen vào nhau.

Tiêu Hoàn nhìn về phía xa, dường như nhìn thấy Ngu Yên đang ngồi trước mặt hắn vậy.

Nàng nhìn hắn chằm chằm với một nụ cười nhạt trên môi, tựa như nàng không buồn giải thích với hắn vậy.

Đột nhiên, hắn lại nhớ tới lời của Ngu Yên.

“...Ví dụ, ta không phải Quảng Lăng Vương phi, mà là một người có dung mạo tương tự, bởi vì rơi xuống hồ sen mà từ thế giới khác đến đây."

Sau khi yến tiệc tan, Tiêu Hoàn trở về tẩm điện, Lý Thái đến bẩm báo với hắn: “Điện hạ, Lưu Phương phải quay về rồi, điện hạ có gì dặn dò không?”

Tiêu Hoàn không trả lời mà đột nhiên nhìn đối phương: "Lý Thái, ngươi có tin trên đời này có thế giới âm phủ không?"

Lý Thái sửng sốt, cả kinh nói: "Từ trước đến nay điện hạ chưa từng tin quỷ thần, sao đột nhiên hỏi chuyện này?"

“Chỉ là đang muốn làm rõ một chuyện thôi.” Tiêu Hoàn chậm rãi nói, có vẻ như đang nói đùa nhưng cũng có vẻ là đang nghiêm túc: “Nếu có một ngày cô đột nhiên mất tích, mọi người không cần phải sợ, cứ nói với bên ngoài là cô đi đến Quảng Lăng Quốc rồi.”

Lý Thái choáng váng.

Tiêu Hoàn không nhiều lời, bảo hắn lui ra ngoài.

Nhìn ra bên ngoài một lần nữa, Tiêu Hoàn hít một hơi thật sâu, không khỏi cảm thấy có hơi buồn cười.

Nếu đúng như những gì nàng nói thì, hoặc là thế giới này đang điên, hoặc là bản thân hắn đang điên rồi.

Cơn gió chiều thổi qua, Ngu Yên đột nhiên hắt hơi.

Thấy vậy Bích Diên vội vàng nói: "Vương phi vừa mới ra mồ hôi, ở đây bị gió không tốt, hay là trở về phòng đi?"

Ngu Yên lắc đầu nói: "Không cần đâu.” 

Sau đó, nàng tiếp tục nhìn xuống hồ.

Vệ Lang đang dẫn theo mấy tên thị vệ, ngụp lặn khắp nơi trong hồ.

Ngu Yên biết rằng hành động của nàng không được tốt cho lắm.

Nhưng nàng cũng không có cách nào, bên người luôn có người đi theo, nàng không có cách này tự mình lội xuống nước thử, chỉ có thể xem người ta lội xuống nước có hiệu quả hay không.

Cho nên nàng vẫn lấy lý do tìm di vật để nhờ Vệ Lang và thị vệ xuống ao tìm giúp.

Kết quả là nàng vẫn phải thất vọng như cũ.

Sau vài lần xuống nước, dù bọn họ lặn lội khắp hồ nhưng không thấy ai đột nhiên biến mất cả.

"Vương phi." Vệ Lang vẫn rất nhiệt tình hỏi nàng: "Vòng tay kia thật sự rơi ở trong hồ này sao? Vương phi nhớ xem có thể rơi ở những nơi khác không?"

Ngu Yên lắc đầu, nhìn cảnh này, cuối cùng đã chết tâm.

“Không thấy thì thôi vậy.” Nàng nhã nhặn nói: “Các huynh đệ vất vả rồi, đều lên hết đi, không cần tìm nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK