Tiêu Hoàn tự giễu cợt bản thân, khiến bản thân xua tan đi cái suy nghĩ này, những điều linh tinh của nàng ta nói sao có thể tin được, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Tuy nhiên, chuyện này chưa từng trôi qua.
Tối hôm qua hắn nhận được thư của Ngụy Lang ở nhà gửi đến.
Theo lời chỉ dẫn của hắn, Ngụy Lang đã tường thuật trong thư về cuộc sống hàng ngày của Ngu Yên trong nhà những ngày này.
Theo mô tả của Vệ Lang, mỗi ngày Ngu Yên chỉ sinh hoạt trong nhà, đi dạo trong vườn, hoặc nói chuyện với tỳ nữ và đám thị vệ, thậm chí nếu nàng đến bên cạnh ao sen, thì chỉ để thưởng thức hoa sen.
Vệ Lang đã phái người theo dõi cẩn thận, chưa từng thấy nàng làm ra chuyện gì khác thường. Về phần di vật của mẫu thân mà nàng nói, Vệ Lang đã từng nhờ những thị vệ lội nước giỏi đi tìm trong ao, nhưng không tìm thấy gì.
Có thể thấy Vệ Lang không hề có ác cảm với Ngu Yên, thậm chí còn khen nàng nhân hậu, hiểu biết lịch sự, lúc rảnh rỗi hay kể chuyện cho mọi người nghe.
Kể chuyện sao?
Tiêu Hoàn nhìn, đuôi lông mày khẽ nhướng lên.
“Người đưa tin còn ở đó không?” Sau khi hắn đọc thư, liền hỏi Lý Thái.
“Còn.” Lý Thái đáp.
"Gọi hắn qua đây."
Không lâu sau, người đưa tin đã đến đại sảnh.
Tiêu Hoàn nhận ra hắn, người này là thị vệ mà Tiêu Hoàn lưu lại trong nhà, tên là Lưu Phương.
"Trước khi đi, ngươi vẫn luôn ở trong nhà Vương phi đúng không?" Tiêu Hoàn nhi hỏi: "Mấy ngày nay Vương phi thế nào? Mỗi ngày làm cái gì?"
“Vương phi rất tốt.” Lưu Phương nói “Tiểu nhân làm nhiệm vụ ở ngoại, Vương phi ở trong nội viện làm gì tiểu nhân không rõ. Nhưng mà, Vương phi đối đãi với chúng ta rất tốt, những ngày này chưa từng gây chuyện gì cả.”
Tiêu Hoàn lại nói: "Ta nghe nói nàng kể chuyện cho các người, đều kể những gì?”
“Cái gì cũng có.” Lưu Phương cười nói: “Có trảm yêu trừ ma, có truyền thuyết về quỷ thần, còn có phá án ly kỳ các loại khác nữa.”
“Ồ?” Tiêu Hoàn trở nên hứng thú: “Phá án ly kỳ? Phá án gì?”
"Nhiều lắm, án trộm báu vật, án lừa gạt, án giết người,... Vương phi kể vừa dọa người người vừa đặc sắc.” Lưu Phương nói, hai mắt sáng lên: “Đúng rồi, trước khi tiểu nhân đến, Vương Phi còn đang kể một vụ án giết người không đầu mối.
Nói đến một đoàn thương khách ở vùng hoang vu dã ngoại gặp mưa lớn, thấy một ngôi nhà nên muốn tìm chỗ nghỉ chân. Nhưng không ngờ được, từng người một chết trong ao của ngôi nhà này, hơn nữa mỗi người đều không thấy đầu…
Chao ôi, thật đáng tiếc lúc đó tiểu nhân không được nghe hết, Vệ Lang đã bảo tiểu nhân đi đưa thư rồi. Chuyện kia thật là thú vị, tiểu nhân ở trạm quản nghỉ chân, mấy đêm bản thân còn không dám đi vệ sinh. Điện hạ, tương lai gặp Vương phi thì bảo ngài ấy kể cho.”
Tiêu Hoàn có chút không nói nên lời.
“Trong thư Vệ Lang có nói Vương phi rất thân thiết với các người?” Hắn lại hỏi.
“Chính xác, Vương phi đối xử với chúng ta rất tốt.” Lưu Phương nói: “Lúc trước, có một huynh đệ bị bệnh, Vương phi không chỉ chăm sóc chu đáo, còn tìm người mời Thái y.”
Tiêu Hoàn nói: "Bị bệnh? Bệnh gì?"
“Không phải bệnh nặng, chỉ là cảm lạnh mà thôi.” Lưu Phương nói: “Vệ Lang vì để Vương phi xua tan suy nghĩ nên đã bảo chúng ta giúp nàng tìm di vật của mẫu thân, tìm mấy lần rồi, mỗi lần đều phải ngâm mình trong nước rất lâu.”
Tiêu Hoàn nghe những lời này, có chút khó hiểu: "Tìm một chiếc vòng tay, ở trên bờ vớt không được à, tại sao lại xuống nước?"
“Vương phi nói trên bờ không tìm được, phải lặn xuống nước như lần nhảy xuống nước hôm đó.”
Tiêu Hoàn: "..."
Kể chuyện, bảo người khác nhảy xuống ao.
Hai ngày nay, Tiêu Hoàn đều nghĩ đến những lời này, cảm thấy khá thú vị.
Những chuyện kỳ lạ về người phụ nữ này ngày càng nhiều.