Tiêu Hoàn bình tĩnh, đứng dậy nói với Vương Long: “Ta vào cung trước. Ngày cữu phụ lên đường, ta không ở trong kinh thành, không thể đích thân đưa tiễn, cữu phụ, cữu mẫu nhớ bảo trọng.”
Vương Long vẫn còn nhiều lời chưa nói, nhưng chỉ có thể đáp một tiếng rồi hậm hực ra về.
Thằng nhóc con.
Hắn bực bội nhìn bóng lưng đang rời đi của Tiêu Hoàn.
Gió đêm khẽ thổi mang theo hơi nóng còn sót lại trong ngày.
Tiêu Hoàn lại đến tiền đường từ biệt Triệu thị rồi ra khỏi Hầu phủ Trường Lạc.
Đi đến trước xe ngựa, Lý Thái nhìn hắn thở dài nhẹ nhõm, đắc ý cười nói: “Điện hạ, lần này ta đến kịp thời rồi chứ?”
Tiêu Hoàn cũng bật cười rồi vỗ vai Lý Thái.
Chuyện này hắn đã bàn trước với Lý Thái.
Vương Long vẫn luôn chờ hắn cắt đứt quan hệ với Vương phi, lần này gặp mặt nếu như không có động tĩnh gì, nhất định ông ấy sẽ lảm nhảm tới tận sáng. Tiêu Hoàn chỉ có thể đưa ra hạ sách, nói với Lý Thái, nếu như hắn và Vương Long nói chuyện sau một giờ vẫn chưa ra, thì phải giả vờ lấy cớ Hoàng đế triệu vào cung để giải vây.
“Về Vương phủ.” Tiêu Hoàn ra lệnh, vừa định lên xe thì Lý Thái lại đưa cho hắn một lá thư.
“Điện hạ.” Hắn nói: “Cái này là do phía Vương phi vừa đưa tới.”
Tiêu Hoàn ngạc nhiên.
Hắn nhận lấy lá thư, mở ra xem ngay. Bên trong chỉ thấy một bài thơ được viết ngay ngắn.
Hắn bình tĩnh đọc lướt qua các dòng chữ trên lá thư.
Lý Thái ở bên cạnh quan sát, trong lòng không khỏi tò mò.
Hắn biết hoài nghi của Tiêu Hoàn đối với Vương phi vẫn còn đó, hôm qua trước khi rời đi, hắn nói với Vệ Lang, trong nhà có chuyện quan trọng thì phái người đưa thư đến.
Nhưng không ngờ, lá thư đầu tiên được gửi đến lại là do Vương phi tự tay viết cho hắn.
Hắn hơi kiễng chân để nhìn lén từ sau lưng Tiêu Hoàn, nhưng từ chỗ này chỉ có thể nhìn thấy hai dòng cuối cùng – Sơn Hữu Mộc Hề Mộc Hữu Chi, Tâm Duyệt Quân Hề Tâm Bất Tri.
Thế mà lại là một bài thơ tình.
Lý Thái sửng sốt, da mặt hắn nóng lên, trong lòng không ngừng thở dài.
Vương phi không hổ là huyền nữ nhập thân thiên tư khác biệt, mấy ngày trước tự nhiên lại biết nói chuyện, bây giờ đã biết viết thư rồi.
Còn biết viết cái này cho Điện hạ nữa.
Lý Thái nhớ lại dáng vẻ được chải chuốt hôm qua của Vương Phi, mặc dù có hơi gầy, tóc có hơi cháy, nhưng quả đúng là một mỹ nhân diễm lệ khiến cho hắn và các huynh đệ phải nhìn không dời mắt.
Mặc dù mấy năm nay, bọn họ đều ở một nơi hẻo lạnh như Sóc Phương, nhưng ở cạnh người có khuôn mặt như Tiêu Hoàn, thì bọn họ cũng không đến nỗi nhìn lợn nái mà tưởng là gặp được thiên tiên. Công tâm mà nói thì dung mạo của Vương phi quả thực rất xứng đôi với Điện hạ nhà bọn họ.
Nhưng bọn họ đều là những người bên cạnh Tiêu Hoàn nhiều năm, đương nhiên sẽ suy xét sự việc từ phía Tiêu Hoàn.
Vị Vương phi này có xinh đẹp hơn nữa cũng không thể bỏ qua được thân phận phiền phức kia của nàng. Tiêu Hoàn cho dù có hảo cảm với nàng, thì e rằng trong tương lai cũng buộc phải bỏ nàng thôi.
Nghĩ đến đây, Lý Thái không khỏi tiếc nuối, nếu vị Vương phi này không phải con gái của Đằng Khôn thì tốt rồi.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Lý Thái quay sang quan sát sắc mặt của Tiêu Hoàn thì lại thấy sắc mặt hắn lạnh lùng hơn hẳn rồi cất lá thư đi.
“Điện hạ.” Lý Thái giả vờ hỏi: “Trong nhà xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Không có gì.” Tiêu Hoàn bình thản nói: “Về Vương phủ.”
Nói rồi, quay người lên xe.
Xe ngựa lộc cộc di chuyển, tùy tùng cầm đèn lồng để ánh sáng lọt qua những hoa văn chạm khắc tinh xảo trên cửa số vào trong.
Tiêu Hoàn ngồi được một lúc lại nhìn không được, lấy lá thư ra.
Người này luôn cho hắn thấy những chuyện tai chưa từng nghe, mắt chưa từng thấy. Ví dụ như trong bài thơ này, những câu thơ hay và nổi tiếng khi rơi vào tay nàng lại gần như thiếu nét hết.
Để giả ngốc trước mặt hắn mà đến viết chữ cũng không viết tử tế, cứ như một kẻ thất học vậy.
Tiêu Hoàn cất lá thư đi.
Trong lòng cảm thấy khinh thường.
Hắn dễ lừa như vậy sao, đang xem thường ai vậy.