• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suy nghĩ này Ngu Yên có thể hiểu được.

Cho dù hắn làm như vậy vì lý do gì thì đối với Ngu Yên mà nói không hề có chút bất lợi nào.

Ngu Yên cẩn thận suy nghĩ cuối cùng với tình hiện giờ của nàng thì sẽ có hai khả năng xảy ra.

Một là nàng có thể tìm ra cách quay về, hai là nàng không tìm được.

Nếu khả năng đầu tiên xảy ra vậy thì tốt quá.

Nhưng nếu khả năng thứ hai xảy ra, hoặc là phải mất một chút thời gian để thực hiện khả năng thứ nhất thì nàng không thể không đối mặt với sự thực bản thân phải sống trong thế giới này.

Còn về vị Vương phi kia là một kẻ ngốc, lại còn mất tích những nửa năm rồi, người trong phủ tìm khắp nơi cũng không thấy đâu e là đã lành ít dữ nhiều rồi.

Ngu Yên thở dài trong lòng, nàng thực sự không muốn vị Vương phi kia xảy ra chuyện gì đó. Nàng luôn cảm thấy giữa bọn họ có quá nhiều điểm trùng hợp giống nhau, nói không chừng còn có mỗi quan hệ sâu xa nào đó. Nhưng bây giờ không có cách nào để biết nữa rồi, cũng chủ có thể đi một bước tính một bước thôi.

Tiêu Hoàn cần nàng ở lại đây, nhìn bộ dạng gần đây của hắn có lẽ hắn cũng sắp rời đi rồi.

Cho nên điều Ngu Yên cần làm là xoay chuyển ấn tượng của hắn đối với mình, để cho hắn tin tưởng bản thân toàn tâm toàn ý hợp tác với hắn không hề có ý định tìm kiếm cái chết, để hắn không cho người coi chừng nàng nữa.

Như vậy sau khi Tiêu Hoàn rời đi nàng mới có thể tiếp tục tìm kiếm bí mật ở bên trong hồ sen kia.

Về chuyện này Ngu Yên vô cùng tự tin.

Nàng vẫn luôn coi thường những chuyện chăn gối gì đó mà Bích Diên nói với nàng. Mặc dù trên mạng tràn lan những tin tức xấu về nàng, nhưng Ngu Yên hoàn toàn có thể vỗ ngực mà nói rằng, cho dù có khổ sở hơn nữa thì từ trước đến giờ nàng chưa từng trèo lên giường của ai để đi đường tắt cả.

Nhưng điều này không có nghĩa là nàng không có ý định lấy lòng Tiêu Hoàn.

Có thể nàng không thể làm được những việc khác, nhưng về việc lấy lòng người khác nàng lại rất chuyên nghiệp.

Tiêu Hoàn không có tình cảm với Vương phi thì cũng chẳng sao, bởi vì nàng không phải Vương phi.

Chẳng qua chỉ là một tên đàn ông thôi mà, Ngu Yên thầm nghĩ. Cái danh máy thu hoạch nam thần của nàng là hư danh sao?

Nàng đi đến trước gương cẩn thận ngắm nhìn mình.

Mặc dù đã lăn đi lăn lại hai ngày, nhìn có chút phờ phạc, nhưng dù sao cũng có nét sẵn, ăn mặc tử tế một chút là đẹp ngay.

“Bích Diên, em có biết chải đầu không?” Nàng đắc ý nói: “Với cả đồ trang sức trước đây của ta nữa, mang hết ra đây đi.”

Nhiệm vụ của Chinh Tây Đại tướng quân ở Sóc Phương phụ trách phòng thủ khu vực phía bắc và phía tây lúc nào cũng bận rộn.

Vì vậy, dù Tiêu Hoàn đã hồi kinh, nhưng vẫn ra lệnh cho chủ bạ Thôi Điềm ở lại phủ tướng quân nhanh chóng mang những văn thư quan trọng về kinh thành để hắn đích thân phê duyệt.

Nhưng kể từ sau khi trở lại kinh thành, hầu như ngày nào Tiêu Hoàn cũng có việc, rất hiếm khi được ngồi lại trong Vương phủ, nhưng công vụ, văn thư gửi đến từ Sóc Phương chưa kịp xử lý đã chất thành đống.

Vì vậy khi Tiêu Hoàn nhận ra bản thân không bị làm phiền trong lúc ở trong ngôi nhà này hắn đã lập tức cho người vào trong kinh thành đem toàn bộ công văn đến đây.

Cả ngày gần như hắn chỉ ở trong phòng, sắc trời đã sẩm tối, nháy mắt một cái đã đến lúc hoàng hôn buông xuống.

Tiêu Hoàn cho người thắp đèn lên để tiếp tục đọc, không bao lâu quản sự Hà Hiền lại đi đến.

“Điện hạ.” Hắn cung kính nói: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, Vương phi bảo tiểu nhân tới, mời điện hạ đi dùng bữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK