• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Yên nhìn đối phương rồi thở dài.

"Ta cũng không biết làm sao mà biết được nhiều như vậy" Nàng đau khổ nói: “Những câu chuyện này giống như nói và viết vậy, ta vừa ngủ dậy đã biết rồi, dường như trời sinh ra đã thế.”

Mọi người trao đổi ánh mắt, ai cũng rõ ràng, nhao nhao nói tiếp.

Tất cả những điều kỳ lạ về Vương phi chỉ có thể được giải thích bởi việc Huyền nữ hiển linh, bọn họ đã sớm nhận định như vậy rồi.

“Vậy… Vương phi có biết đoán mệnh không?” Một người hầu hỏi đầy vẻ chờ đợi.

Hà Hiền lập tức ho nhẹ một tiếng, người kia hiểu mình đã lỡ lời, không nói chuyện nữa.

Tiêu Hoàn từng ra lệnh mọi người trong nhà không được phép nói chuyện mê tín thần quỷ.

Ngu Yên không có vẻ gì là tức giận.

"Cái này thì ta cũng không chắc." Nàng nói: "Ta chưa từng đoán mệnh, cũng không biết chuẩn hay không."

“Đúng vậy, nói chuyện đoán mệnh làm gì, kể chuyện đi kể chuyện đi.” Vệ Lang cười ha ha nói.

Mọi người lập tức chuyển chủ đề, để Ngu Yên kể nốt phần còn lại của câu chuyện.

Từ trước đến giờ Ngu Yên luôn là fan của những bộ phim huyền nghi kinh dị, cộng với việc tiếp xúc với nghề nghiệp đã tích lũy được vô số câu chuyện.

Tất nhiên mục đích của nàng không phải rảnh rỗi kiếm chuyện, mà là thông qua việc ở chung để xua tan cảnh giác của mọi người với mình, từ đó tiện cho bản thân tìm tòi hồ sen hơn.

Phương pháp này thực sự có hiệu quả, sau một thời gian bọn họ đã buông lỏng với nàng rất nhiều.

Thậm chí có vài lần Ngu Yên nói đến việc đi ngắm hoa sen bên hồ, những người hầu không ngăn cản mà chỉ đi theo sau.

Nhưng mà Ngu Yên biết như vậy là chưa đủ, nàng cần để bọn họ buông lỏng hơn một chút.

Trước khi tìm được cơ hội thích hợp và tự mình thăm dò nghiên cứu dưới nước, nàng nhất định phải làm đủ sự chuẩn bị.

Mấy ngày nay, Ngu Yên hỏi người hầu trong nhà rất nhiều về hồ sen.

Bọn họ cũng không biết nguồn gốc của hồ sen, chỉ biết rằng nó có từ trước khi ngôi nhà này được xây dựng. Hồ này là nước sinh hoạt, có suối bên dưới, nước chảy liên tục quanh năm, từ trong nhà chảy ra kênh nước rồi đổ thẳng ra sông.

Ngu Yên biết điều đó.

Cái hồ này giống hệt như cái hồ trong biệt thự của nàng.

Ngu Yên cũng không tin vào quỷ thần, dựa theo suy nghĩ của nàng, cái hồ này nhất định cơ quan hoặc gì đó tương tự như một lối đi xuyên không thời gian, cho phép con người đi lại giữa hai thế giới.

Nàng nghĩ đến một số phương pháp thô bạo, chẳng hạn nàng lấy lý do muốn tìm di vật của mẫu thân, bảo người xả nước trong ao, nhổ hết hoa sen ra, xem bên dưới rốt cuộc có gì. Nếu như người trong nhà này đều nhận nàng là Vương phi, chắc hẳn sẽ nghe theo làm.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, nàng đã từ bỏ ý định.

Chưa kể đến chuyện này quá ồn ào, lỡ như thu hút Tiêu Hoàn quay trở về thì sao bây giờ. Nếu như điều kiện tồn tại của lối xuyên không gian thời gian rất yếu, bỏ nước đi hoặc là động vào một số nơi không nên động, nó sẽ không biến mất chứ? Nếu như vậy, nàng treo cổ tự tử tự giải thoát cho rồi.

Hơn nữa, trước đây Ngu Yên cũng không làm chuyện gì đặc biệt. Nghĩ tới nghĩ lui, cách tốn nhất vẫn là tìm thời gian hợp lý.

Ngu Yên lấy lý do muốn ngắm hoa sen, mỗi ngày đều đến bên hồ sen ngồi một lúc, nhìn chằm chằm mặt nước, còn dùng dây buộc vài cành nhỏ, sỏi ném xuống, quan sát động tĩnh, xem thửcó phải bị cái gì đó hút đi không.

Bích Diên hỏi nàng đang làm gì, Ngu Yên nói câu cá.

Gương mặt Bích Diên đầy vẻ không thể hiểu nổi.

Ngoài chuyện đó ra, Ngu Yên còn đánh dấu tất cả các loại đồ vật, ném chúng xuống từ các hướng khác nhau. Nước trong ao trong vắt, nàng có thể thấy mấy thứ đó nổi trên mặt nước hoặc chìm xuống đáy ao. Mỗi ngày nàng đều ghi lại vị trí của mấy thứ đó, mỗi ngày đều đến xem. Nhưng xem hơn nửa tháng vẫn không có gì thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK