• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Vương không cho là như vậy: "Nhi thần là con trai trưởng, cũng không phải là kẻ mua vui khiến người ta cười, chẳng lẽ còn phải so với Lương Vương xem ai lòe thiên hạ hơn sao?"

“Đừng có tranh luận với ta cái vấn đề linh tinh này!” Viên Hoàng hậu tức giận nói: “Bởi vì chuyện ngươi dung túng cho gia nô lần trước, làm ta không dám biểu hiện gì trước mặt thánh thượng. Dáng vẻ a dua nịnh hót của mẹ con Chu Thị kia trước mặt thánh thượng, lẽ nào ngươi không thấy sao? Còn có Quảng Lăng Vương nữa, vừa lấy được thể diện lớn như vậy cho thánh thượng, người trong thiên hạ này ai không xẹm trọng hắn hơn ba phần. Nhìn lại ngươi đi!"

Nàng càng nói càng tức giận, nhặt một cái gối giấu trên ghế đập vào mặt Trần Vương: "Còn nói cái gì mà con vợ cả với chẳng không con vợ cả, mặt của ta bị ngươi làm mất hết rồi!"

Trần Vương cầm lấy chiếc gối, mỉm cười nhìn Viên Hoàng hậu.

“Mẫu hậu đừng lo lắng.” Hắn nhàn nhạt nói: “Cho dù Lương Vương có dã tâm, phụ hoàng có ý định lập hắn, thế tại sao đến bây giờ vẫn chưa thành Thái tử?”

Viên Hoàng hậu sửng sốt.

“Bởi vì Viên Thị vẫn còn rất hùng mạnh.” Trần Vương nói: “Phụ hoàng đã dốc hết sức lực để lật đổ Đằng Thị, trong triều cũng bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng. Nếu như ông ấy còn động tay đến Viên Thị, chắc chắn sẽ gây ra gió tanh mưa máu, chẳng lẽ không sợ xảy ra đại loạn sao?”

Viên Hoàng hậu biết là hắn sẽ nói những lời này, cười lạnh: "Ngươi đừng tưởng rằng thánh thượng là người dễ bắt nạt, Đằng Thị một tay che trời nói ngã là ngã, sao ngươi biết được Thánh thượng không dám động tay với Viên Thị.”

“Cho dù ông ta muốn động thủ, còn kịp không?” Trần Vương ý vị thâm trường nói: “Mẫu thân nên biết rằng mấy năm này sức khỏe của phụ hoàng ngày càng yếu, sợ rằng thời gian không còn nhiều nữa, cho dù ông ta không lập Thái tử, hoàng vị cũng truyền cho đích tử, với thực lực của Viên Thị, thiên hạ này có người nào dám nói không đây?"

Ánh mắt Viên hoàng hậu chuyển động, đột nhiên nhìn chằm chằm hắn: "Chẳng lẽ ngươi muốn..."

Trần Vương lắc đầu: "Mẫu thân nghĩ đi đâu vậy. Cho dù nhi thần có hoang đường tới đâu cũng không bao giờ làm chuyện giết cha hành thích vua như vậy, đạo lý tam cương ngũ thường, nhi thần không dám làm trái."

"Thế ý ngươi là gì?"

“Chỉ vì để mẫu thân yên tâm mà thôi.” Trần Vương cười: “Bây giờ mẫu hậu đang khó xử, ngoài Lương Vương ra, không phải còn có tứ đệ sao? Nhi thần biết mẫu thân kiêng dè hắn, sợ hắn bị Chu Thị lôi kéo qua. Nhưng mà hắn chẳng qua chỉ là Chinh Tây Đại tướng quân mà thôi, hắn làm được chẳng lẽ người khác không làm được sao?"

Trần Vương vừa nói vừa bưng chén trà đến trước mặt Viên Hoàng hậu, đầy tự tin: "Mẫu hậu chỉ cần đứng xem là được rồi, nhi thần nhất định sẽ khiến phụ hoàng an tâm truyền ngôi vị, không chút lo lắng."

Gió đêm mát mẻ, trong cung Tử Vi của Hoàng đế, đình viện yên tĩnh, cỏ cây hoa lá thơm ngát mùi sương.

Tiêu Hoàn và Hoàng đế ngồi trong hiên uống trà, bên cạnh là hai cung nhân đứng hầu, nhẹ nhàng phe phẩy quạt.

“Đằng Thị kia, ngươi vẫn định giữ lại sao?” Hoàng đế hỏi.

Tiêu Hoàn gật đầu: "Đúng vậy."

Hoàng đế nhìn hắn, không nói chuyện mà quay về phía Lương Toàn nói: "Đều đem lên đi."

Lương Toàn ứng tiếng.

Không bao lâu, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, kèm theo một tiếng vang nhẹ.

Khi nhìn thấy hơn mười cung nữ tiến lên.

Tất cả đều trẻ trung xinh đẹp, đến trước mặt hai người nhẹ nhàng hành lễ, trong nhất thời âm thanh oanh yến vang lên.

Tiêu Hoàn ngạc nhiên.

“Đây đều là trẫm bảo người lựa chọn, đều là con gái của gia đình tử tế năm ngoái mới nhập cung.” Giọng hoàng đế rất ôn hòa: “Nghe nói trong phủ Quảng Lăng Vương và phủ Tướng quân ở Sóc Phương của ngươi không có một nữ hầu trẻ trung nào. Trẫm biết bình thường ngươi bận rộn, không có thời gian lo những chuyện lặt vặt này, cho nên trẫm làm thay ngươi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK